Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 101-2: Mang theo tên nhóc kia gả cho tôi (2)



Editor: Trà sữa trà xanh

Như thế nào, cô cứ như vậy không muốn cho anh biết sự tồn tại của Tần Lãng?

Trong giây lát, liền thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Ngồi xuống lần nữa, sự tình cũng chưa giải quyết xong, người đàn ông đứng dậy, cầm lên áo khoác ngoài màu đen, một lần nữa xoay người lại, cầm lấy cặp công văn ở trên ghế sofa, rời đi, dưới ánh đèn, gò má bạch hi của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt mà không có tình người.

Đi vài bước, dường như nhớ tới cái gì, người đàn ông chợt ngoái đầu nhìn lại, nhìn Tần Ngu khẽ mỉm cười, "Cám ơn nước trà của cô."

Nhìn nụ cười này, Tần Ngu chỉ cảm thấy tim gan run sợ.

Khẽ sững sờ một tý, không lên tiếng, lặng im đi sau lưng người đàn ông đưa anh ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, một tiếng "Két..." sau lưng, cửa một gian phòng ngủ lặng lẽ mở ra.

Nghe thấy tiếng động, Tần Ngu cùng Tống Mạc không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn lại.

Cả buổi tối Tần Lãng đều ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ, lẳng lặng đứng ở cửa, ngắm nhìn khuôn mặt xa lạ cùng quen thuộc cách đó không xa, đó là ba ba mà Tần Lãng trông mong bốn năm qua.

Tần Ngu sững sờ, ngược lại Tống Mạc lại nở nụ cười, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nở nụ cười.

Anh vẫy tay với Tần Lãng, "Đến đây."

Con mắt to trắng đen rõ ràng vụt sáng của Tần Lãng nháy nháy, nhìn người đàn ông giống bé, người đàn ông này đã vô số lần xuất hiện trong mơ của bé, khẽ chần chờ, bé cảm thấy xa lạ, người đó thiếu bé ròng rã bốn năm trưởng thành, trong lòng Tần Lãng không phải là không có oán.

Kêu gọi từ đáy lòng, lại làm cho bé mất tự chủ, muốn tới gần người đàn ông này, cái người cười ôn hòa gọi bé đi qua.

Mấy giây sau, cuối cùng nhấc lên bước chân, một đường chạy tới.

Tống Mạc ngồi xổm người xuống, ôm Tần Lãng vào trong ngực, nhìn nhóc con mi thanh mục tú, thần sắc hiếm khi ôn hòa, "Biết ta là ai không?"

Tần Ngu phục hồi tinh thần lại, theo bản năng muốn kéo Tần Lãng từ trong lòng Tống Mạc ra, bởi vì, cô sợ hãi anh sẽ làm tổn thương Tần Lãng, cô cho rằng, Tống Mạc sẽ không thích đứa bé này, dù sao, năm năm qua anh không có để ý đến cô cùng Tần Lãng, không phải sao?

Tần Lãng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, giờ khắc này, trong lòng là hoan hô, tung tăng như chim sẻ, đây chính là ba của bé, ba ôm bé vào trong lòng, ba cười nói với bé.

Cong cong khóe môi, nhịn không được nhích lại gần lòng Tống Mạc, con mắt sáng sáng, mặt mũi tràn đầy hân hoan nhìn Tống Mạc, "Chú là ba ba phải không?"

Bàn tay Tần Ngu đang duỗi ra, bởi vì trên mặt Tần Lãng mừng rỡ, mà dừng lại.

Tần Lãng cao hứng như vậy, thì ra bốn năm nay, cô đã bỏ quên Tần Lãng, bé chưa bao giờ khóc rống muốn ba ba trước mặt cô, cô liền cho rằng, Tần Lãng chỉ cần có cô là đủ rồi, mà bây giờ, cô mới phát hiện, Tần Lãng nhỏ bé như vậy, đáy lòng lại khát vọng tình thương của cha như vậy, bé khát vọng, làm cho cô không đành lòng cắt đứt một màn này.

Cuối cùng dừng bước lại, đứng ở bên người bọn họ, lẳng lặng nhìn một màn này.

Tống Mạc ôn hòa gật đầu, "Nhóc con, gọi ba ba nghe một chút."

Tần Lãng há mồm, có chút kích động kêu một câu, "Ba ba." Cái từ này, với bé mà nói, xa lạ như vậy, nhưng lại làm cho bé mừng rỡ.

Mặt mày Tống Mạc giãn ra, đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tần Lãng, thần sắc của người đàn ông, nhu hòa cùng dịu dàng.

Ôm Tần Lãng vào trong ngực một hồi lâu, mới buông ra, sờ sờ đỉnh đầu Tần Lãng, "Nhóc con, ngủ ngon."

Mà Tần Ngu, đã chấn kinh, hành động giữa Tống Mạc cùng Tần Lãng, giống như bao người cha cùng con trai, thân mật mà ấm áp, này cùng tình cảnh trong tưởng tượng của cô, hoàn toàn bất đồng.

Tống Mạc đứng dậy, đang muốn xoay người, mới phát giác, Tần Lãng ôm lấy bắp đùi của mình, khuôn mặt thanh tú giống như là con gái nhẹ nhàng cọ ở trên đùi của anh.

Anh nở nụ cười, ừ, điểm này lại cực kỳ giống Tần Ngu.

Ánh mắt như có như không xẹt qua Tần Ngu.

Tần Ngu chằm chằm người đàn ông đến nhập thần, cô đang cảm khái, thì ra người đàn ông này cũng có thời khắc ôn nhu như vậy, lại phát giác, ánh mắt của anh đột nhiên nhìn sang.

Ánh mắt mơ hồ mang theo ý tứ cười đùa hàm xúc không rõ, làm cho trong lòng cô hơi động một chút, trên mặt bỗng nhiên vọt lên mảng đỏ ửng.

Người đàn ông cũng đã thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Lãng tựa hồ đang làm nũng với anh.

"Ba ba, người muốn đi sao?" Tần Lãng luôn cao lãnh, trong mắt lại lộ ra ý muốn níu kéo.

"Ừ, khuya hôm nay ba không ở nơi này, bất quá, con cũng không cần quá thương tâm, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ." Tống Mạc thập phần kiên nhẫn an ủi Tần Lãng.

Con mắt Tần Lãng đột nhiên trở nên đen bóng, "Thật vậy sao?"

"Cái này phải xem mẹ của con." Ý tứ sâu xa trong ánh mắt của d.d/lq;d Tống Mạc rơi vào trên người Tần Ngu.

―――

Kim Môn.

Trong ghế lô u ám mông lung, trên bàn đầy ắp chai rượu, trong không khí, bốn phía tràn đầy mùi rượu, mê say, mê người.

Người đàn ông cao gầy đẩy cửa vào, ẩn trong ánh sáng mờ là khuôn mặt tuấn dật trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào trên bàn đầy rượu, nhíu mày không thể nhận ra gì, rất nhanh không dấu vết bỏ qua, ánh mắt rơi vào một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy ngắn màu đen dựa ở trong ghế sofa bưng ly rượu.

Người phụ nữ thấy bóng dáng cao ngất của người đàn ông đi vào, móng tay sơn đỏ tươi khẽ chọc vào ly rượu, lúc sau, cánh môi đỏ thẫm, chậm rãi tạo nên ý tứ hàm xúc vui vẻ không rõ.

Anh, đúng là vẫn còn đến đây.

―――

Đêm tối, trăng lạnh như nước.

Trong phòng ngủ, Tần Ngu ôm Tần Lãng nằm ở trên giường, Tần Lãng hiếm khi nhu thuận, lẳng lặng gối lên cánh tay của cô, nháy mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Tần Ngu, "Mẹ, thật sự là ba ba, hôm nay ba ôm con, ngực của ba ấm áp giống như mẹ."

Tần Ngu hồi tưởng hình ảnh người đàn ông nửa ngồi mặt mày ôn nhu nhìn Tần Lãng, tâm cũng trở nên mềm mại.

Vuốt vuốt đầu Tần Lãng, như nói mê nhẹ nhàng ứng một câu, "Ừ, là ba ba."

"Ba ba có thể đến gặp con nữa không?" Tần Lãng lại hỏi.

Gặp sao?

Tần Ngu nhớ tới lúc người đàn ông rời đi nói câu nói kia, "Này phải xem mẹ của con." Đúng, quyền quyết định đều nằm trong tay cô.

Cô biết rõ, Tần Lãng có quyền cũng có tư cách có được một gia đình hoàn mỹ, nhưng, còn Hứa Giang Nam thì phải làm sao?

Cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh, tháng sau, bọn họ sẽ d.d.lq;d kết hôn, bây giờ sợ là ngay cả thiếp mời đều đã phát ra ngoài, sao cô lại dám ưỡn mặt đi nói với anh không kết hôn, huống chi, gả cho Tống Mạc, là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới, cô chỉ là một con quạ, ngay cả chim sẻ cũng không phải, sao lại dám bay lên biến thành phượng hoàng, không nói đến Tống Mạc nguyện ý cùng cô kết hôn hay không, sau khi gả vào Tống gia, cha mẹ anh sẽ không làm khó cô sao? Cô cùng Tần Lãng sẽ sống tốt không?

Tương lai có quá nhiều thứ cô không nắm chắc, cô không thể mạo hiểm như vậy.

Chỉ là, nhìn thấy ánh mắt thành kính cùng khát vọng của Tần Lãng, Tần Ngu vẫn không nói được lời nói tàn nhẫn, lặng im mấy giây, mới nói thật nhỏ một câu, "Gặp."

"Thực sao? Khi nào ba ba sẽ đến?" Quả thực Tần Lãng nhịn không được muốn hoan hô tung tăng như chim sẻ.

"Vài ngày sau đi." Tần Ngu thuận miệng trả lời một câu.

Tần Lãng không nói nữa, chỉ là nháy mắt vụt sáng nhìn trần nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn như có điều suy nghĩ.

Tâm của Tần Ngu, lại rối thành một nùi.

Lời nói khuya hôm nay của Tống Mạc vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu cô, cô tin tưởng, anh nói được làm được, chỉ là, nếu như đến lúc đó cô không thể cho anh một câu trả lời thuyết phục, chờ đợi cô, sẽ là gì chứ?

Người kia tàn nhẫn cùng thủ đoạn cay độc, cô có thể chống đỡ được hay không?

Tất cả đều không chắc được, cái nhận thức này làm cho cô hoảng loạn.

Bên tai, giọng nói giòn giã của Tần Lãng chợt truyền đến, "Mẹ, mẹ muốn gả cho chú Giang Nam, còn ba ba thì sao?"

Hai người đàn ông, gả cho người nào?

Tần Ngu nào biết đâu?

Ai cô cũng không muốn gả, nhưng từng người bọn họ đều ép buộc cô.

Trong lòng không nhịn được bực bội, không trả lời lời nói của Tần Lãng, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt Tần Lãng, "Đây không phải là chuyện con nên quan tâm, nhãi con, ngủ đi."

Tần Lãng không muốn như vậy không vui trừng mắt nhìn cô, chớp chớp ánh mắt đen láy, nhìn chằm chằm Tần Ngu, "Mẹ, con muốn mẹ gả cho ba ba."

Tần Ngu hơi ngẩn ra, rất nhanh khôi phục tự nhiên, đắp chăn cho Tần Lãng, "Được rồi, không được phép nói nữa, ngủ đi."

Tần Lãng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tần Ngu vỗ nhè nhẹ Tần Lãng, dụ dỗ bé chìm d[d[l[qd vào giấc ngủ, ánh mắt, mất khống chế từ lúc nào trôi về phương xa, xuất thần.

Cách mấy giây, Tần Lãng đột nhiên mở mắt ra, giọng nói như con muỗi, nhanh chóng nói một câu, "Con thích ba ba." Sau đó, trước khi Tần Ngu nổi đóa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ánh mắt Tần Ngu rơi vào trên mặt Tần Lãng, khuôn mặt giống Tống Mạc như đúc.

Rất lâu, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Tần Lãng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mười mấy phút sau, liền truyền đến âm thanh hít thở đều đều.

Tần Ngu hôn một cái vào mặt Tần Lãng.

Phòng khách vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh kim đồng hồ di chuyển, theo bản năng nhìn đồng hồ.

Trong lòng khẽ chấn động, thế nhưng đã sắp mười hai giờ rồi.

Hứa Giang Nam chưa từng trở về muộn như vậy, huống chi, nếu như muốn làm thêm giờ, anh cũng không quên rút thời gian gọi điện thoại cho cô, hôm nay, lại ngoài dự đoán, không có tin nhắn, cũng không có điện thoại.

Tần Ngu cầm di động ngồi xuống trên sô pha, có lẽ, Hứa Giang Nam bận rộn quên thời gian rồi, không bằng cô gọi điện thoại cho anh.

Tiện tay gọi đi.

Điện thoại lại không có ai nghe mấy, chỉ có một hồi âm thanh tút tút, sau hồi kia là một giọng nữ máy móc, "Số điện gọi quý khách vừa gọi đang bận, xin quý khách chờ một chút gọi lại."

Lần đầu, lần thứ hai, lần thứ ba, Tần Ngu gọi nhiều lần, từng lần nối tiếp thất vọng.

Nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, đáy lòng của cô, đột nhiên cảm thấy bất an.

Chẳng lẽ Hứa Giang Nam đã xảy ra chuyện gì?

Cái ý nghĩ này xuất hiện ở trong đầu Tần Ngu, toàn thân cô đều lạnh buốt.

Không được, cô phải đến công ty hỏi một chút.

Đổi áo khoác, quấn khăn quàng cổ, mang giày cầm chìa khóa, đi ra cửa.

Nội thành phồn thịnh, đã gần nửa đêm, ngọn đèn vẫn to rõ như cũ, ánh sáng chói mắt hai bên đường, giống như là dạ minh châu làm đẹp ở đường phố, chiếu sáng khắp nơi, không ít xe hơi giống như báo săn mồi phóng nhanh trên đường, tôn lên sự vắng vẻ mà mê say về đêm của thành phố này.

Tần Ngu gọi một chiếc xe taxi, thẳng đến khách sạn Danh Thắng.

Đại sảnh khách sạn.

Khí thế huy hoàng, khiêm tốn mà xa hoa.

Tần Ngu đi đến trước quầy lễ tân, gõ mặt bàn đá cẩm thạch màu đen, "Cho hỏi một chút, Hứa tổng có ở đây không?"

Nữ tiếp tân cười dịu dàng mà tiêu chuẩn, "Thật ngại quá, Hứa tổng đã sớm rời khỏi công ty."

"Vậy anh ấy rời đi lúc nào?" Tần Ngu nhíu nhíu mày, rướn cổ lên hỏi.

"Rời đi được ba giờ rồi."

Tần Ngu gật đầu, "Cô biết Hứa tổng đi nơi không?"

Nữ tiếp tân hơi bất đắc dĩ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Xin lỗi, lịch trình của Hứa tổng chúng tôi không biết."

"À, thật ngại quá, đã làm phiền." Tần Ngu sải bước bước đi.

Bước chân thong thả từ từ rời đi, ở trong lòng, sợi dây đang kéo căng càng căng hơn, cảm giác bất an kia, mơ hồ toán loạn.

Này **, nhất định không cách nào an bình.

―――

Scandal.

Scandal ùn ùn kéo tới.

** gian, dư luận truyền xôn xao.

Tần Ngu đi vào cửa chính công ty, hơi thở bát quái, nghênh tiếp đánh tới, vốn không khí công ty luôn trầm lặng, đột nhiên lại khởi sinh, các nhân viên làm thành một đoàn, giữa lông mày không che dấu được hưng phấn, các cô nhìn xung quanh, châu đầu ghé tai, chụm đầu xì xào bàn tán, khó nén được kích động.

Xác thực, giới giải trí đã có một đoạn thời gian không có đại sự chấn động như vậy, lại chuẩn xác mà nói, Thẩm Vi Nhi minh tinh rất nổi tiếng, gần đây rất ít gây ra scandal chấn động như vậy, niềm vui thú trong cuộc sống của người dân đã thiếu thốn một đoạn thời gian rất dài, mà sáng sớm hôm nay phát hiện ra "Đống hình khiêu dâm" này, thập phần hợp thời trở thành câu chuyện bàn tán sau bữa cơm của người dân, nếu như không nắm lấy thời cơ không kiêng nể trêu tức châm chọc một phen, sẽ có lỗi với trận mưa đúng lúc này.

Tần Ngu đi đến chỗ làm việc của mình, liền có người bu lại, hạ thấp giọng thần bí nhìn về phía cô, "Tần Ngu, 'Đống hình khiêu dâm' sáng sớm hôm nay cô có coi chưa?"

Đống hình khiêu dâm? Tần Ngu nhíu mày, "Cái gì đống hình khiêu dâm?"

"Chính là của nữ minh tinh hot nhất bây giờ, gọi là Thẩm Vi Nhi gì đó, sáng sớm hôm nay phát tán một đống ảnh chụp." Cô gái đó đột nhiên đỏ mặt, miệng cô gái đó tiến tới bên tai của cô, giọng nói nhỏ lại, chậm rãi mở miệng, "Tiêu chuẩn rất lớn nha."

Tần Ngu lặng lẽ thì thầm cái tên Thẩm Vi Nhi trong miệng mấy giây, cái tên này quả thực rất quen thuộc nha.

Đột nhiên, trái tim run lên, không trách được quen thuộc như vậy, Thẩm Vi Nhi này không phải là bạn gái scandal trước kia của Tống Mạc sao?

Chẳng lẽ, cô ta cùng Tống Mạc tro tàn lại cháy? Nam chính trong đống ảnh kia là Tống Mạc sao?

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khác thường, cơ hồ là theo bản năng, cô dùng sức bắt được cánh tay cô gái nhỏ kia, gắt gao nhìn chằm chằm mặt của cô đó, bộ dạng vô cùng lo lắng, "Tiểu Tuyết, người đàn ông trong tấm ảnh kia, là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị sao?"

Cô gái thở nhẹ một tiếng, nhíu lại lông mày nhìn thoáng qua con mắt trợn thật lớn của Tần Ngu, thần sắc quái dị phun ra một câu, "Tôi làm sao biết, bất quá, sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy?"

Tần Ngu hơi sững sờ, mới ý thức chính mình luống cuống, buông cánh tay cô gái ra, tinh thần có chút không tập trung phun ra một câu, "Không có chuyện gì."

"Oh, nếu như cô muốn biết người đàn ông kia là ai, lên mạng lục soát, bây giờ tin này đang là từ khóa được tìm nhiều nhất đó." Cô gái nhìn cô một cái, đáy lòng vẫn còn nghi ngờ, bất quá thấy phía trước có cao quản bước đến, liền nhanh chóng thấp giọng nói ra, nhanh chóng dời về vị trí của mình.

Tần Ngu cũng ngồi thẳng lại, mở ra một cặp văn kiện.

Cúi thấp đầu, ánh mắt lại lướt qua cặp văn kiện kia, không biết rơi ở nơi nào, mặc dù trên mặt bình tĩnh như trước, đáy lòng của cô, đã nổi lên gợn sóng vạn trượng, thật lâu không thể bình tâm.

Thật sự là anh sao?

Người đàn ông lạnh lùng kia, mới hôm qua nói với cô muốn cô gả cho anh, người Tần Lãng luôn thương nhớ.

Thật sự, là anh sao?

Máy tính ở gần trong gang tấc, chỉ cần cô nhẹ nhàng gõ vài chữ, liền có đáp án cô muốn biết, chỉ là chẳng biết tại sao, giờ khắc này, cô lại luống cuống.

Tay lần lượt đặt lên máy tính, nhưng lại dời đi.

Nhiều lần như vậy, cuối cùng, chần chờ, tay run run, mở ra trang web mà cô muốn.

Lúc nhìn thấy hình ảnh đó, Tần Ngu sững sờ 

. . .

HẾT CHƯƠNG

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.