Tần Ngu đang vui vẻ tắm rửa, bên trong vang lên tiếng nước chảy rào rào, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, trong lòng khẽ run, chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, cũng theo bản năng lấy hai tay ôm ngực lại, nhìn chằm chằm về phía cửa, hét lớn lên một câu: “Làm gì?” Hét to lên như vậy trong phòng tắm, khí thế từ cổ họng thoát ra như muốn vượt núi băng sông.
Có trời mới biết cô sợ đột nhiên Tống Mạc lại nổi tính cầm thú lên, xông vào phòng tắm làm cái gì đó với cô. Bây giờ cô vô cùng căm ghét người đàn ông này, không muốn dây dưa với anh ta dù chỉ là một chút, vừa nhìn thấy gương mặt đó của anh ta, cô sẽ nghĩ tới Hứa Giang Nam, trong lòng lại cảm thấy áy náy vô cùng.
"Cái chai màu trắng là chai dầu gội, cái chai màu đen chính là chai sữa tắm." Tiếng nhắc nhở của Tống Mạc vang lên ở bên ngoài.
"Uhm." Cô bối rối đáp lại một tiếng, chờ tới khi ngoài cửa đã khôi phục lại sự yên tĩnh, mới từ từ thả tay xuống, tiếp tục tắm. điễnn dàn nên quýndon.
Trong phòng tắm quả thật có rất nhiều chai chai lọ lọ, ít nhất so với nhà cô thì số lượng lớn hơn nhiều, đóng gói rất tinh xảo, cũng không biết là trên đó viết tiếng nước nào, duy nhất cô nhận biết được là trên đó viết con số 25ml, 30ml, 75ml. May mà có Tống Mạc nhắc nhở cô, nếu không thì không chừng cô đã thực sự dùng dầu gội đầu để thay sữa tắm rồi.
Lúc từ trong phòng tắm đi ra, ngoài trời đã tối đen rồi, nếu như không có ánh trăng chiếu vào trong phòng, quả thực Tần Ngu nghi ngờ mình sẽ bị bộ quần áo ngủ này làm cho bị trượt chân té xuống.
Phòng tắm nằm sát phòng ngủ, chỉ cần ngoảnh đầu lại là nhìn thấy trong căn phòng tối thui ở chính giữa có một cái giường, ở trên đó hình như là một bóng người đang nằm.
Ánh mắt xẹt qua giường, theo bản năng nhón chân kên, nhẹ nhàng bước từng bước đi ra.
Ai ngờ, trong căn phòng yên tĩnh, có một giọng nói trầm thấp vang lên một cách đột ngột, khiến cho Tần Ngu giật mình hoảng sợ, theo bản năng nghiêng đầu lại, thì thoáng nhìn thấy, ở giữa giường, người đàn ông không được thoải mái đang giãy giụa, ngón tay thon dài nắm chặt lấy cái chăn, hình như đang mơ thấy giấc mơ vô cùng đáng sợ.
Trong lòng rung động, giống như có ma xui quỷ khiến, cô dừng bước lại, xoay người đi tới bên cạnh giường.
Chiếc giường màu lam nhạt, thoạt nhìn rất ấm áp và thoải mái, Tống Mạc mặc bộ quần áo ngủ màu đen nằm ở trên giường, đôi mắt vẫn khép chặt lại, lông mày nhíu chặt lại thành chữ xuyên, đôi môi mỏng của anh tái nhợt đi, lúc đóng lúc mở, nhưng không biết đang nói cái gì nữa, có đổ mồ hôi lạnh, chảy xuống theo gò má của anh, anh như vậy, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ đang lo lắng bất an khiến cho người ta đau lòng. điễnn dàn nên quý ndon.
Không hiểu là do tình mẫu tử trỗi dậy, hay là còn có nguyên nhân nào khác, trong lòng Tần Ngu cảm thấy như quặn thắt lại.
Theo bản năng, đưa tay ra đẩy cánh tay của anh, muốn đưa anh tỉnh lại từ trong cơn ác mộng: "Tống Mạc?"
Tay của anh vẫn nắm chặt lấy cái chăn, nắm hết sức nên những khớp giữa các ngon tay cũng nổi lên một vòng màu xanh.
Tần Ngu đành phải đưa tay lên vỗ lên mặt của anh, tiếng "Bốp, bốp" khẽ vang lên: "Tỉnh lại."
Cuối cùng cũng có hành động đáp trả lại, đôi lông mày kia đã giãn ra. Tần Ngu cho là anh sẽ tỉnh lại, ai ngờ anh vẫn nhắm chặt hai mắt lại, bàn tay to nắm chặt lấy tay của cô. Tần Ngu ngẩn người ta, giống như anh nắm được chiếc cọc gỗ vậy, dần dần cũng yên tĩnh lại, nắm lấy tay cô đưa lên trên môi, khẽ hôn lên.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấp áp và mềm mại, hơi thở của người đàn ông phả lên làn da có chút lạnh của cô, cảm giác mềm mại ngưa ngứa ở lòng bàn tay kia bỗng nhiên thoáng một cái truyền vào tận đáy lòng của cô.
Toàn thân Tần Ngu cứng ngắc lại, vừa định rút tay về, lại thấy anh vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng vô thức lẩm bẩm cái gì đó, vẻ mặt mơ hồ hiện lên vẻ thống khổ: "Mộ Song, đừng đi."
Tần Ngu ngẩn ra, Mộ Song?
Theo phản xạ có điều kiện cô liền nghĩ đó là tên bạn gái cũ của anh ta?
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô hung hăng dùng lực cuối cùng cũng rút tay lại. Lông mi của Tống Mạc khẽ run, trên mặt hiện lên vẻ bất an cũng từ từ yên tĩnh lại.
Tần Ngu chau mày lại nhìn anh chằm chằm nhìn mấy giây, chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy buồn bực, sau đó không thèm để ý tới anh nữa, đi ra ngoài luôn. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
―――
Cảm giác ngủ được một giấc vô cùng ngon, khi mở mắt ra, ngoài trời đã sáng choang, ánh mặt trời rực rỡ, trời đã nắng lên.
Vừa mới mở mắt ra, duỗi duỗi cánh tay, cửa liền bị đẩy ra từ bên ngoài.
Là Vú Trương.
Liếc mắt nhìn Tần Ngu, trên mặt lộ ra sự vui vẻ dễ gần, "Thiếu phu nhân, xuống dưới lầu ăn cơm thôi."
Tần Ngu ngẩn người ra, thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình: "Thiếu… Thiếu phu nhân?"
Vú Trương thấy vẻ mặt khoa trương của cô, nhìn vô cùng đáng yên lại càng thêm vui vẻ: "Tần tiểu thư đã đồng ý kết hôn với thiếu gia nhà chúng tôi, còn mấy ngày nữa, tự nhiên sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống."
Trong lòng Tần Ngu hiểu ra, chỉ cảm thấy lúng túng, cười khan mấy tiếng, sau đó quyết định chuyển đề tài một cách nhanh chóng: "A…, Vú Trương, bà đi xuống dưới trước đi, tôi sẽ đi xuống ngay."
Vú Trương rời đi, trong đầu của Tần Ngu đều là câu thiếu phu nhân kia, lại cảm thấy thật châm chọc, người khác đều cho rằng cô may mắn được Tống thiếu gia vừa ý, chèo lên cành cây cao làm phượng hoàng, nhưng có ai biết rằng trong lòng của cô không vui vẻ gì. Nếu không vì tình huống bất đắc dĩ, sao cô có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà đồng ý gả cho anh ta.
Chỉ rửa mặt đơn giản xong, cô đi xuống dưới lầu, mới phát hiện ra tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn rồi, chỉ có cô là mặc bộ đồ ngủ vừa dài vừa rộng, bộ dạng nhìn rất lôi thôi. Di ien n#d ang# lle e#q quiqon.
Sắc mặt đỏ ửng lên, cô dừng chân lại có chút thẹn thùng.
"Thất thần cái gì? Tới đây dùng cơm đi." Vẻ mặt của Tống Mạc khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó rất tự nhiên mở miệng nói.
"Mẹ, mau tới đây đi, có thịt ăn nè." Tần Lãng vô cùng vui vẻ nói to lên với cô.
Tất cả mọi người coi như không nhìn thấy gì, Tần Ngu cũng không già mồm nữa, trực tiếp đi tới ngồi xuống.
Bốn người ngồi trên bàn ăn, rất yên tĩnh và ấm áp, Tống Mạc thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tần Lãng, chăm sóc vô cùng chu đáo, cồn Vú Trương cũng liêntục hỏi thức ăn có hợp khẩu vị với cô không, tình cảm rất vui vẻ và hoà thuận, thoạt nhìn, bọn họ nghiễm nhiên đã trở thành người một nhà.
Trong lòng Tần Ngu đột nhiên có cảm giác có lỗi. Mấy ngày trước, ngồi ở đối diện cô vẫn là Hứa Giang Nam, còn bây giờ người và vật đều không còn, cũng không biết Hứa Giang Nam đang ở chỗ nào, có ai ăn bữa sáng cùng với anh hay không, vào thời điểm ấm áp như thế này, có phải anh rất cô độc ngồi trước bàn ăn vắng vẻ và lạnh lẽo hay không.
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy mùi vị của thức ăn đều nhạt như nước ốc, không còn khẩu vị gì nữa, buông bát đũa trong tay xuống, liền đứng dậy.
Vẻ mặt Vú Trương ngẩn ra, không hiểu có chuyện gì xảy ra ngơ ngác nhìn về phía Tần Ngu, "Thiếu phu nhân, sao lại ăn ít như vậy, có phải tôi làm không hợp khẩu vị của ngài hay không?" Dienx dandf Kê quyu dong.
Dù sao Vú Trương cũng là người vô tội, Tần Ngu giật giật khoé miệng, miễn cưỡng nở nụ cười tươi tắn với bà, “Thức ăn rất ngon, chẳng qua là tôi đã ăn no rồi."
Tống Mạc vẫn im lặng nhìn cô, Tần Lãng không hiểu có chuyện gì, cũng kinh ngạc nhìn Tần Ngu: "Mẹ, không phải trước kia mẹ vẫn có thể ăn rất nhiều sao?"
Tần Ngu khoát khoát tay, "Hôm nay mẹ không có khẩu vị, con và mọi người cứ ăn đi."
Nhìn bóng dáng của Tần Ngu từ từ biến mất ở cầu thang, Vú Trương cũng không nhịn được mở miệng: "Thiếu gia, có phải cậu lại trêu chọc gì thiếu phu nhân không, cơm nước xong hay đi lên dỗ ngọt cô ấy đi."
Tống Mạc như có điều suy nghĩ, ánh mắt đang nhìn khúc quanh trống không nơi cầu thang cũng thu hồi lại, không đáp lại.
―――
Trong phòng, lúc Tống Mạc đẩy cửa bước vào, Tần Ngu đã thay bộ quần áo hôm qua mặc tới, đang chuẩn bị rời đi.
"Cô muốn đi đâu?" Thân hình cao lớn của người đàn ông chắn ngang ở cửa, nhìn giống như một bức tường rắn chắc.
Tần Ngu khẽ liếc mắt nhìn anh một cái: "Đưa Tần Lãng về nhà."
Người đàn ông im lặng mấy giây, vẻ mặt lạnh nhạt hơn một chút: "Chúng ta cần nói chuyện một chút."
"Tôi và anh không có gì để nói hết." Trong lòng của Tần Ngu vẫn cảm thấy hậm hực, hình ảnh của Hứa Giang Nam như một cái bóng ma, khiến cho cô có cảm giác một phút cũng không muốn đối mặt với người đàn ông này.
"Tần Ngu, đừng tùy hứng, tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy." Lần này người đàn ông đã gọi thẳng tên cô, trong giọng nói kia rõ ràng thể hiện vẻ không vui.
Tần Ngu trầm mặc.
Cô cũng không biết là mình đang xảy ra chuyện gì nữa, chỉ là lúc vừa nãy ngồi ăn cơm thì nghĩ tới Hứa Giang Nam, trong lòng cảm thấy ê ẩm, cảm thấy ấm ức thay cho anh.
"Coi như là vì Tần Lãng, hãy nói chuyện với tôi một lát." Tống Mạc thấy tâm trạng của cô xuống thấp như vậy, giọng nói cũng trở nêm dịu dàng hơn đôi chút.
Tần Lãng, đúng vậy, còn có Tần Lãng.
Tần Ngu nắm chặt hai tay đang rũ xuống hai bên thành quyền, đôi mắt suy xét mấy giây, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh của người đàn ông: "Được, tôi và anh cùng nói chuyện." Dien_dan l3_quy1don^.
―――
Trên chiếc ghế Sofa bằng vải dệt, mỗi người chiếm giữ một chiếc ghế sofa làm tổ, ngồi đối diện nhau cách một khoảng.
Tống Mạc không có biểu cảm gì, hai chân vắt lên nhau, nhàn nhã dựa vào trong ghế sofa, đôi mắt đen nhánh vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn cô, nói ngay vào vấn đề chính: "Tôi hy vọng từ hôm nay trở đi, cô hãy chuyển tới đây ở."
Chuyển tới đây ở có nghĩa là sau này phải rời khỏi căn phòng nhỏ của Hứa Giang Nam, tới đây cùng sống dưới mái hiên với người đàn ông này? Tần Ngu nghĩ như vậy, cho nên trong lòng có chút không tình nguyện.
Căn phòng nhỏ kia, là kỷ vật cuối cùng mà Hứa Giang Nam để lại cho cô, cũng là nơi mà hai người bọn họ ở bên nhau, cũng là nơi để sau này bọn họ có thể liên lạc lại, cô không muốn bị cắt đứt như vậy, cô cũng không muốn chung sống cùng một phòng với người đàn ông này, vì như vậy cô sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.
Cụp mắt xuống, mím môi lại, không nhìn vào người đàn ông, cũng không nói chuyện.
Cô không biết trên người của người đàn ông là vẻ mặt gì, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người đàn ông truyền qua không khí lọt vào tai của cô: "Cô chuyển tới đây sẽ ngủ trong phòng khách, chúng ta sẽ không ở chung phòng, cũng không xuất hiện bất cứ chuyện gì, cô hãy nhớ cho kỹ đây chỉ là một giao dịch, nhiệm vụ của cô là sắm vai một người vợ nghe lời cho thật tốt, cho nên cô không cần lo lắng."
Lời nói của người đàn ông rất ngắn ngủi và lưu loát, cũng đã chỉ ra được trọng điểm, loại bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng của Tần Ngu, giọng nói bình thản kia, không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Trong lòng của Tần Ngu cũng đã được thả lỏng ra, nhưng vẫn có chút không đành lòng, đối với Hứa Giang Nam, cô đã mắc nợ quá nhiều.
"Còn nữa, tôi làm như vậy không có nguyên nhân gì khác, chỉ hy vọng Tần Lãng có thể có được một hoàn cảnh gia đình thật tốt, con còn nhỏ như vậy, không nên nghe thấy những lời chỉ trích của người khác, con rất khát vọng tình thương của người ba, về chuyện này cô cũng nên hiểu." Một lần nữa người đàn ông lại nhẹ giọng bổ sung thêm. Dien_dan lquy1don^.
Tần Ngu hơi ngẩn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh đó, mới pháy hiện ra ánh mắt của anh hiện lên vẻ thành khẩn chưa bao giờ có, nhìn ra được anh rất thích Tần Lãng và rất quan tâm tới Tần Lãng.
Trong lòng của Tần Ngu, đột nhiên cảm thấy rối tung rối mù lên.
Tần Lãng là khúc ruột được cắt ra từ trên người của cô, là người quan trọng nhất trong đời cô, cô hy vọng bé được được trưởng thành trong một môi trường vui vẻ hơn bất kỳ ai. Bây giờ, tình thương của người ba mà trước giờ bé luôn khao khát đang ở trong tầm tay, chẳng lẽ cô lại có thể ngăn cản Tần Lãng, khiến cho một lần nữa bé lại thiếu thốn tình thương của một người cha?
Không, bất kỳ nguyên nhân nào cũng không quan trọng bằng Tần Lãng.
Trong lòng rốt cuộc cũng thoả hiệp từng chút từng chút một.
Cô hít một hơi thật sâu, rất nghiêm túc và kiên định nhìn về phía người đàn ông: "Được, tôi đồng ý với anh, chuyển tới đây ở."
"Được, vừa đúng lúc hôm nay là cuối tuần, một lát nữa tôi sẽ đưa cô về dọn đồ." Khoé môi của người đàn ông cong lên, cuối cùng khẽ nở ra nụ cười.
Trong lòng Tần Ngu cũng không cao hứng không nổi, cúi đầu trả lời một tiếng, "Uhm."
"Chuyện thứ hai, hôm nay hoặc là ngày mai, chúng ta đi tới cục dân chính đăng ký kết hôn."