Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 115: Xuân tâm nhộn nhạo



Editor: Trà sữa trà xanh

Mùa đông phía nam, hơi lạnh thấu tận xương, nhưng lại ngắn ngủi vội vã như khách qua đường.

Sang năm mới, nhiệt độ đã từ từ tăng trở lại. Sau khi băng tuyết tan, khung cảnh trong biệt thự thanh khiết d[d[lq[d mà ấm áp.

Tháng giêng, dựa theo tập tục ở nhà cô, đang là lúc đi chúc tết từng nhà, mở tiệc mời gặp gỡ mọi người.

Ánh nắng buổi sáng ấm áp, ăn xong điểm tâm, Cố Uyển Uyển liền gọi Tần Ngu kêu cô chỉ đường đến biệt thự.

Nhìn thấy Cố Uyển Uyển- người bộn rộn hai tuần lễ không thấy bóng dáng- ngày càng xinh xắn, Tần Ngu làm lơ nhìn sang một bên, chế nhạo nói, "Cố bận rộn, cuối cùng cậu đã nhớ tới tiểu nhân mình đây."

Cố Uyển Uyển khẽ dựa trên ghế sô pha, đưa tay tiếp nhận ly trà trong tay Tần Ngu, híp mắt thành một đường như sợi chỉ nhìn xem cô, đáy mắt sáng chói vui vẻ, "Không phải nha, trong khoảng thời gian này mình rất bận rộn nha."

Tần Ngu giễu cợt một tiếng, "Cắt, cậu bận rộn việc gì, chẳng lẽ mới vừa qua năm hâm mộ bây giờ đến năm bệnh hoạn rồi sao?"

"Bệnh hoạn gì, bà cô đây đang bận rộn chuyện lớn của đời mình!"

"Nhanh như vậy cậu đã nối gót mình lập gia đình rồi sao?" Tần Ngu hơi ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt hả hê.

"Đi chết đi, kết hôn cái gì, mình nói là yêu đương, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?"

Tần Ngu khiếp sợ vô cùng, mới có hai tuần không gặp nhau, thế nhưng Cố Uyển Uyển đã có bạn trai.

Rất lâu sau, nháy mí mắt, nhìn về phía Cố Uyển Uyển, "Nhanh như vậy? Cậu đang đùa với mình sao."

"Nếu mình nói đùa cậu cho tiền mình đi."

"Đương nhiên không cho."

"Vậy tại sao mình phải nói đùa với cậu? Mình không có ngốc."

"..."

Tần Ngu nghiêm nghị vài phần, nháy mắt thần bí tiến đến trước mặt Cố Uyển Uyển, "Khai báo ngay, là vị thanh niên tài tuấn nào, là dượng cậu giới thiệu sao?"

"Cậu biết anh ấy đó, đoán đi?" Cố Uyển Uyển cũng cố làm ra vẻ thần bí.

Tần Ngu chau mày lại suy nghĩ, ai ngờ liên tiếp nói ra vài cái tên đều bị Cố Uyển Uyển bác bỏ, nhịn không được có chút nhụt chí.

"Vài ngày không thấy, Tiểu Ngu Nhi, óc thông minh của cậu đã giảm sút nhiều nha." Cố Uyển Uyển dí tay vào đầu Tần Ngu.

Tần Ngu vuốt ve tay của cô, tiếp tục vắt hết óc suy nghĩ, một gương mặt anh tuấn chậm rãi hiện lên ở trong đầu của cô...

Cơ hồ là trong nháy mắt, Tần Ngu hít một hơi thật sâu, trợn to hai mắt, "Không phải là..."

Cố Uyển Uyển nhìn bộ dạng của cô, khóe môi chậm rãi hiện lên một nụ cười vui vẻ, "Đúng vậy, chính là anh áy, mời nói ra."

Tần Ngu đột nhiên bổ nhào về phía Cố Uyển Uyển, hai tay nắm chặt lấy bả vai của cô, khí lực cực lớn dọa người, "Chắc cậu không vừa ý Tống Mạc nhỉ?"

"Tống Mạc?" Vẻ mặt Cố Uyển Uyển thập phần khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, "Nghĩ gì thế, yên tâm, mình sẽ không đoạt ông xã của cậu."

"Vậy người cậu nói là?"

Cố Uyển Uyển khinh khỉnh Tần Ngu, "Công tử Cố gia, Cố Thành."

Tần Ngu sững sờ trong chốc lát, sau đó mở trừng hai mắt, "Không thể nào nha, không phải lúc trước cậu chết sống la hét là chướng mắt công tử nhà giàu có sao, vậy tại sao mới hai tuần lễ liền thỏa hiệp rồi?"

Nói đến đây, Cố Uyển Uyển hăng hái hơn hẳn.

Thao thao bất tuyệt kể cho Tần Ngu nghe toàn bộ quá trình Cố Thành theo đuổi cô.

Tần Ngu nghe xong mọi chuyện, cười đến đau cả bụng.

Sau cùng, Cố Uyển Uyển lại chỉa mũi nhọn về phía Tần Ngu, "Nói, cậu cùng Tống đại tổng giám đốc bên này như thế nào nha?"

"Thì như vậy thôi." Tần Ngu trả lời mập mờ.

Vẻ mặt Cố Uyển Uyển quái dị liếc mắt nhìn Tần Ngu, đột nhiên xáp đến, kéo tay Tần Ngu, như chị em tri kỷ, lời nói thấm thía, "Cậu hỏi thật, cậu có thích hắn hay không?"

Tần Ngu chậm chạp trả lời, trầm mặc mấy giây, mới cúi thấp đầu phun ra một câu, "Mình không biết rõ."

Thích sao? Có lẽ.

―――

Màn đêm giống như một tầng lụa mỏng bao phủ phía trên thành phố, bóng đêm dần dần đen đặc d;d;lqd.

Trên cánh tay Tống Mạc vắt một áo khoác ngoài màu đen đẩy cửa vào, quần áo đơn giản càng làm nổi bật thân hình cao lớn rắn rỏi của anh. Mặc dù tết âm lịch, nghiệp vụ công ty cũng không buông lỏng chút nào.

Tần Ngu đi tới bên cạnh một cách tự nhiên, tiếp nhận áo khoác ngoài của anh, rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào cằm của anh, Tần Ngu hơi thẫn thờ, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên câu hỏi mà Cố Uyển Uyển đã hỏi cô sáng hôm nay, "Cậu có thích hắn hay không?"

Tống Mạc rủ con mắt xuống mang dép vào, ngẩng đầu lên chuẩn bị đi vào trong, phát hiện Tần Ngu đang cầm lấy áo khoác ngoài của anh ngẩn người, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nắm cánh tay của cô làm cô thức tỉnh, "Cô bị điểm huyệt sao?"

Bàn tay anh hữu lực mà ấm áp, mặc dù cách một tầng vải vóc đặt trên cánh tay của cô, Tần Ngu lại rõ ràng cảm thấy, chỗ bị anh đụng chạm giống như là dấy lên lửa, mà hơi thở lành lạnh mang theo khí lạnh bên ngoài của anh, nhàn nhạt bao quanh cô, lại làm cho cô có chút không tự nhiên, ngước mắt chống lại con ngươi đen nhánh của anh, tim, đột nhiên đập liên hồi.

Không biết là do Cố Uyển Uyển nhắc nhở, hay là bởi vì tình cảm ẩn núp ở trong người cô từ từ thức tỉnh, Tần Ngu đột nhiên cảm giác trong cơ thể có một luồng khí ở bốn phía xông tới, làm cho cô hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn tay co quắp không biết để chỗ nào.

Động tác có chút cứng ngắc rút cánh tay của mình về, đỏ mặt bất thường đi vào.

Tống Mạc quái dị liếc nhìn cô một cái, ồ, tại sao người phụ nữ này lại ngượng ngùng? Vừa rồi hắn có làm gì cô sao?

―――

Rõ ràng là một bữa cơm hết sức bình thường, Tần Ngu lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, mỗi lần tầm mắt của anh lơ đãng rơi trên người cô, cô đều cảm giác khí huyết không ngừng xông lên đầu, đầu thiếu dưỡng khí, chẳng lẽ, đây là xuân tâm nhộn nhạo trong truyền thuyết?

Thật vất vả ăn xong một bữa cơm, lúc tắm rửa, phải đi vào phòng ngủ của anh một chuyến, chỉ mới suy nghĩ thôi, Tần Ngu đã cảm thấy cả người không ổn.

Vì để tránh gặp anh trong tình trạng mặc đồ ngủ, Tần Ngu thừa dịp anh ở thư phòng, lặng lẽ đi vào phòng ngủ.

Nhưng, người tính không bằng trời tính, kế hoạch biến hóa khó lường, lúc cô từ phòng tắm đi ra, cô ngoài ý muốn phát hiện, người đàn ông vốn nên ngồi ở thư phòng, giờ phút này đang ngồi ở đầu giường, ngoài ra chính là, ở trên giường bày một rương hành lý, anh đang thong thả ung dung xếp quần áo.

Xem ra, là muốn đi xa nhà.

Mặc dù trong lòng Tần Ngu tò mò muốn chết, lại không tình nguyện đối mặt với anh, bây giờ ngay cả liếc anh một cái, cô đều cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, chớ nói chi là chủ động nói chuyện với anh.

Cúi thấp đầu không thèm nhìn tới anh một cái, chuẩn bị nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Nhưng, còn chưa đi ra cửa phòng, sau lưng, giọng nói trầm thấp từ tính giống như đàn violoncello dễ nghe của anh lành lạnh vang lên, "Cô đang trốn tôi sao?"

Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao?

Lặng im mấy giây, mới chậm rãi xoay người lại, ngước mắt gian nan nhìn anh một cái, bày ra dáng vẻ tươi cười cứng ngắc, "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

"Phải không? Vậy mới vừa rồi tại sao cô chạy nhanh như vậy?" Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, đáy mắt viết rõ ràng hai chữ "Không tin".

Tần Ngu gãi gãi mi tâm, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "À, lạnh quá, tôi nên trở về phòng chui vào trong chăn sưởi ấm thôi."

Anh nhướng mày, không có nói nữa.

Tần Ngu thở phào một cái, nhanh chóng xoay người.

Lần này, anh lưu lại cho cô, không chỉ là một câu nói, còn là một bóng lưng lạnh lùng, "Tôi đi tắm, cô giúp tôi thu dọn đồ đạc."

Bước chân Tần Ngu chợt dừng lại, giống như là mọc rễ ở trong đất.

Cho đến khi nghe thấy âm thanh cửa phòng tắm đóng lại, Tần Ngu mới chậm rãi đi đến.

Bên cạnh giường, là quần áo của anh chuẩn bị mang theo, Tần Ngu tùy ý nhìn thoáng qua, oh, quá tuyệt vời, cô chỉ cần gấp mấy bộ thôi.

Anh tắm rất nhanh, khoảng hai mươi phút thôi.

Lúc anh đi ra, trông thấy một màn như vậy -- Tần Ngu, trên danh nghĩa là vợ của anh, mặt đỏ tới mang tai cầm lấy quần lót của anh, không biết nên đặt ở nơi nào.

Nhìn mấy giây, giật giật khóe miệng, nện bước chân dài trực tiếp đi đến bên cạnh, khẽ cúi người, lạnh nhạt đưa tay đè lại đầu ngón tay đang run lên nhè nhẹ của Tần Ngu, "Không cần rối rắm, đặt ở đây là tốt rồi."

Thân thể Tần Ngu cứng đờ, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, phản ứng cực kỳ kịch liệt nhanh chóng rút tay mình ra, cũng không nhìn anh cái nào, nhanh chóng đứng dậy.

Tống Mạc xoay người, thoáng nhìn thấy cô lảo đảo vội vàng như đi đầu thai, chân cô vừa vặn dẫm lên quần ngủ, nếu như không ngoài dự liệu của anh, sắp tới đây, cô nhất định sẽ trượt chân té.

Chính mình muốn lên tiếng nhắc nhở, mới phát giác, người phụ nữ này càng vụng về hơn so với trong tưởng tượng của anh.

Một giây sau, chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi, thân thể Tần Ngu liền kịch liệt đung đưa.

Tống Mạc cơ hồ là làm theo bản năng, bước xa tiến lên, kịp thời cứu cô trước khi cô té, tránh khỏi tai nạn bi thảm sắp phát sinh.

Chỉ là, hai người tư thế, có chút lúng túng.

Tần Ngu phục sát mặt đất, mà tay của anh, xuyên qua phần eo của cô, ôm lấy cô từ phía sau, vừa vặn dưới bụng của anh, đang chống đỡ phần lưng của cô, đương nhiên d[d[lq[d, này còn không phải là điểm chết người nhất, thật sự muốn chết chính là, chẳng biết lúc nào áo ngủ của Tần Ngu cuồn cuộn xốc lên, tay của anh, không hề ngăn cách rơi vào bên hông mảnh mai bạch hi của cô, chỉ cần lên trên vài xăng-ti-mét nữa, chính là chạm phải tuyết trắng không trói buộc của cô.

Tần Ngu chỉ nghe được trong đầu phát ra một tiếng "Ong", trong đầu, liền trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.