Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 116: Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi



Editor: Táo đỏ phố núi

Không biết qua bao lâu, cho đến khi có một luồng khí lạnh từ dưới vạt áo xông vào da thịt của cô, ý thức của Tần Ngu, mới từ từ khôi phục lại.

Bàn tay của người đàn ông túm lấy eo cô rất khô ráo và dịu dàng, những vết chai hơi thô ráp ở trong lòng bàn tay, cảm xúc nhạy bén nhưu vậy, từ hông nhanh chóng truyền vào trong lòng của cô, cô cảm thấy trong lòng mềm yếu đi, cảm giác tê dại đi, lại hơi ngưa ngứa, có sự rung động không nói ra được, mà dưới hạ thân có một cảm giác khác thường, chính xác là phản ứng động tình, trên mặt của Tần Ngu, dâng lên một luồng nhiệt.

Dường như là theo bản năng, cô dùng sức đấy bàn tay đang vuốt ve của người đàn ông ta, động tác vô cùng thô lỗ gỡ bỏ quần áo của chính mình ra, “Thả tôi ra!”

Tống Mạc cũng chỉ hơi ngẩn người ra, liền buông người phụ nữ ở trong ngực ra, lui về phía sau một bước, rồi thoải mái nhìn cô.

Người phụ nữ có gương mặt trắng nõn, chẳng biết từ lúc nào đã nhiễm lên một tầng đỏ ửng, tầng da màu đỏ kia nhanh chóng lan tới chiếc cần cổ khéo léo và cái dái tai trơn mềm của cô, bên trong trắng bên ngoài thì hồng, làm nổi bật lên tấm thân non nớt phấn nộn của cô, mà đầu ngón tay vẫn còn lưu lại chút nhiệt độ kia, cảm giác trơn mềm thoải mái, phảng phất rơi vào lòng của anh, cảm giác kia, quả nhiên là tuyệt vời chưa bao giờ có.

Tần Ngu nhanh chóng ngước mắt liếc nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, phát hiện ra ý tứ sâu xa trong đôi mắt tĩnh mịch của người đàn ông, trong long có chút rung động, dường như là co quắp lại, cúi đầu không nói một lời, bỏ chạy thục mạng.

Nếu như nói trước đó cô có thể bình tĩnh đi qua trước mặt của người đàn ông này, thì ngay lúc này, cô đã hoàn toàn không có mặt mũi nào mà đi ra ngoài nữa.

Nhưng mà, chỉ có mình cô là suy nghĩ như vậy, cô không biết là, người đàn ông ở trước mặt cũng không có ý định thả cô đi.

Vì vậy chỉ một giây sau, lúc cô còn chưa hồi phục lại tinh thần, ở cổ tay, đột nhiên có thêm một bàn tay, đó là cái bàn tay mới khiến cho cô ý loạn tình mê xong.

Tần Ngu dùng sức rút tay của mình ra khỏi bàn tay của người đàn ông, gân cổ lên hét lớn một tiếng: “Anh làm cái gì vậy!” Mục đích là để giảm bớt đi sự lúng túng của mình lúc này, nhưng mà thoạt nhìn thì không thấy có chút hiệu quả nào, mặt cô đỏ tới magn tai, bộ dạng vẫn buồn cười như trước.

Tống Mạc cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào cô giống như mèo giẫm phải đuôi, đột nhiên khoé miệng không hề có dấu hiệt gì giật giật một cái, giọng nói không tập trung nhẹ nhàng nói ra một câu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”

Làm, Xúc phạm... Xỉ nhục cô? Tần Ngu sững sờ, nhưng chớp mắt một cái đã phản ứng kịp ý nghĩa trong lời nói của người đàn ông, gương mặt hơi hơi đỏ của cô bỗng nhiên trở nên đỏ bừng lên, ngước mắt lên hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông một cái sau đó mới có hơi sức để phun ra một câu: “Anh … Anh lưu manh!”

Tống Mạc nhìn xuống từ trên cao, không chút để ý liếc cô một cái, trong mắt lộ ra một nụ cười thản nhiên, “Biết cái gì là lưu manh sao?”

Tần Ngu xoay mặt, không thèm nhìn anh, hừ lạnh một tiếng, "Tống Mạc, tôi cảnh cáo anh đó, đừng có giở trò gì ở đây với tôi, có chuyện thì mau nói, có rắm mau thả, bà cô tôi mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ.”

Tống Mạc khẽ cười một tiếng, bước chân đi trở về bên cạnh giường, nhướn mày khẽ nhìn Tần Ngu một cái, đưa tay cầm lấy va ly hành lý, kiểm tra quần áo, "Làm vợ của tôi, cô không có chút hiếu kỳ chồng của mình thu dọn đồ đạc làm gì sao?”

Chồng của mình, giọng nói ấm áp của người đàn ông từ từ nói ra, từng chữ từng chữ một, giống như đang rơi vào trong tim của cô, tạo nên từng làn sóng rung động, trong lòng không hiểu sao có chút ngọt ngào lan tràn ra.

Nhưng mà, ngoài miệng vô cùng cứng rắn.

"Trên danh nghĩa, trên danh nghĩa có hiểu không!" Cô hất hất cái cằm lên, "Hơn nữa, tại sao tôi lại phải hiếu kỳ anh đi đâu chứ, chuyện này có liên quan gì với tôi?"

Người đàn ông đang gấp cà vạt đột nhiên dừng lại, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Tần Ngu, không liên quan gì sao? Người phụ nữ này lại có thể thờ ơ với anh như vậy?

Lặng im mấy giây, sau đó thu hồi ánh mắt, "Cô có thể đi rồi."

Đột nhiên người đàn ông lạnh mặt xuống, khiến cho trong lòng của Tần Ngu như bị xé rách ra.

Một giây sau, lại giống như có ma xui quỷ khiến, túm lấy cái ống tay của áo ngủ, cố làm ra vẻ thoải mái hỏi một câu, “Anh đã gợi ý như vậy thì tôi sẽ thuận theo ý anh hỏi một câu, anh đang chuẩn bị để đi công tác sao?”

Vẻ mặt của người đàn ông không có nhiều gợn sóng, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, bộ dạng giống như rất không vui, “Ừ, như điều cô mong muốn, trong ba ngày tới đây, tôi sẽ triệt để biến mất khỏi tầm mắt của cô.”

Ba ngày, người đàn ông này phải rời đi ba ngày, ba ngày đó còn chưa đến, nhưng trong lòng Tần Ngu đã có chút không nỡ rồi.

"... Đi công tác ở đâu?" Ngay cả chính bản thân cô cũng không ý thức được, khi cô hỏi ra những lời này, tâm tình của cô rõ ràng cũng xuống thấp.

"Tề thị."

"Ồ."

"Cô không có lời nào khác để nói với tôi à?” Người đàn ông sắp xếp va ly quần áo xong, lẳng lặng xoay người nhìn cô.

Làm sao lại không có lời nào để nói, cô có rất nhiều lời muốn nói, "Thời tiết bên kia như thế nào? Anh mang quần áo phù hợp chưa?Có cần mang một ít thuốc cần thiết hay không? Đến nơi có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi..." Nhưng cô lấy thân phận gì để quan tâm anh như vậy chứ, bọn họ đã nói rồi, đây chỉ là một giao dịch, ai cũng không thể động tâm, cho nên làm sao cô có thể mở miệng được đây?

Ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ nói một câu, "Ừ, cái đó, thuận buồm xuôi gió.”

Dứt lời, Tần Ngu cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nếu như ba ngày tới cô không thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai và kiêu căng này, thì bây giờ cô dung túng mình nhìn nhiều thêm một chút.

Người đàn ông nhìn thấy đôi mắt đen nháy của Tần Ngu, cứ nhìn mình chăm chăm như vậy, trong bóng đem thần kỳ hình hình như có hai quả cầu sáng ngời ở trong đó, đang vui vẻ sáng chói.

Trong lòng xúc động, liền bước chân đi, hướng về phía của Tần Ngu.

Tần Ngu ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước đi về phía cô, cho đến khi thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ lấy cô.

Cô không dám nhìn anh, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, trên sàn nhà màu trắng, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô nhìn thấy bóng dáng của anh và bóng dáng của cô hợp lại cùng một chỗ, nhìn tư thế giống như đang ôm chằm lấy, trong lòng, đột nhiên cảm thấy rối tung rối mù lên.

Đang muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, thân thể cao lơn của anh chợt nghiêng về phía trước, đưa tay cô ôm vào trong lòng.

"Nhớ chăm sóc tốt cho con trai, Tần Ngu." Anh nhẹ giọng nói ở bên tai của cô.

Tần Ngu không nghĩ tới đột nhiên anh lại ôm lấy mình, hơi ngẩn ra, một lát, cuối cùng cũng chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lại anh.

Cho đến lúc rời phòng, Tần Ngu vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ, một giấc mơ không thể tượng tượng nổi.

Người đàn ông vôn lạnh lùng từ xưa tới giờ, vậy mà lại đưa tay ra ôm cô, lại còn nói với cô dịu dàng như thế, giống như là giọng nói dịu dàng của những người đang yêu nhau.

Loại cảm giác này, làm cho mỗi bước đi của cô, đều giống như đang bước đi trên đám mây.

Tới cửa, lại bị giọng nói khe khẽ rất dễ nghe của anh gọi lại, "Tần Ngu."

"Hả?" Theo bản năng cô quay đầu nhìn lại.

Ở khoảng cách khoảng hai ba mét, ánh sáng hơi mờ nhạt, khuôn mặt người đàn ông đẹp trai giống như một bức tranh thuỷ mặc được phác hoạ nên vậy, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh và dịu dàng nhìn cô, cặp lông mày vừa đen vừa dài, đang ẩn chứa một niềm vui, sau đó Tần Ngu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, “Ngủ ngon.”

Tần Ngu hơi sững sờ, một lát sau, khóe môi thoáng lộ ra nụ cười, "Ngủ ngon."

Bóng đêm cuối cùng cũng hạ xuống một cách triệt để, giống như là một cái đầm nước hồ tĩnh lặng, lẳng lặng bao quanh lấy thế giới này, không có ai biết, ẩn giấu trong đó bao nhiêu gợn sóng, cũng không có ai biết, tiếp sau đó, bánh xe vận mệnh, sẽ đẩy bọn họ đi vào con đường như thế nào.

Giờ khắc này, ngoài cửa sổ, gió nổi mây trôi.

―――

Trời sáng choang, khi Tần Ngu tỉnh lại, phòng ngủ đã trở nên trống rỗng, đập vào mắt một màu trắng như tuyết của vách tường và trần nhà.

Anh đã đi, ngay cả một câu chào buổi sáng cũng không kịp nói với cô đã đi rồi.

Cái suy nghĩ này, khiến cho tâm tình vốn đang sảng khoái của Tần Ngu trở nên buồn bực, dù biết là anh sẽ phải rời đim nhưng khi thực tế cô phải đối mặt với việc không có anh ở bên cạnh, trong không nhịn được cảm thất mất mát, trong lòng vắng vẻ, cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.

Mà trong lúc cô đang buồn bực tới mức không chịu nổi, thì ở một nơi khác –tề thị, tại lối ra của sân bay quốc nội, quốc tế, mội đội ngũ nghênh đón đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, tỉ mỉ. Chế tạo ra cái bảng đèn led nghênh đón được dè dặt giơ lên cao, những chữ to hiển thị trên bảng khiến cho người ta nhìn chăm chú, “Tổng giám đốc của Tống thị Tống Mạc.”

Chuyến bay từ thành phố S đã hạ xuống, đội ngũ nhân viên nghênh đón rõ ràng hưng phấn hơn rất nhiều, nhưng mà khi thấy người cao lớn mặc bộ đồ vest màu đen kia vừa xuất hiện, một đám người liền hét lên, giơ cao cái bảng đèn led ở trong tay, bộ dạng đặc biệt kích động, nhưng lại hết sức đè nén xuống, thoạt nhìn rất cung kính, “Tổng tiên sinh, ở đây! Tống tổng, chào anh, chúng tôi ở chỗ này!”

Tống Mạc, là nhân vật mà ở tỉnh Quế Châu này không ai là không biết tới, là một nhân vật cao ngạo và lạnh lùng trong truyền thuyết, thủ đoạn sắc bén, khí chất vượt trội, tuổi còn trẻ mà đã cầm trong tay nửa giang sơn của thành phố S, là một người thương nhân, thanh niên tài tuấn chạm vào có thể bỏng tay. Lần này bọn họ có thể khiến cho Tề thị có được một chút danh tiếng khi hợp tác đàm phán với Tống Thị, vừa dịp có thể mượn cơ hội này để nhìn thấy vị Tổng giám đốc trẻ tuổi nhưng rất có phong thái này, làm sao có thể không kích động được chứ.

Nhưng mà người trong cuộc là Tống Mạc, mặc dù bị một đám đông bao vây ở xung quanh, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra một nét dư thừa nào. Đi ra đại sảnh, trực tiếp đi thẳng về phía chiếc xe Audi được phái tới đón anh.

Tổng giám đốc công ty là Linh Thạch đã sớm chờ từ lâu rồi, nhìn thấy Tống Mạc đi tới, trên mặt lộ ra vẻ cung kính, cùng lúc đó, đưa tay tới trước mặt của Tống Mạc, "Tống tiên sinh, ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu."

Vẻ mặt của Tống Mạc không chút thay đổi vươn tay ra, lạnh nhạt và xa cách nhẹ nhàng bắt tay, "Xin chào."

Sau khi ngồi vào bên trong xe, chiếc xe chạy thẳng một đường hướng tới khách sạn.

Trên đường người đàn ông không nói một lời, chỉ có trợ lý Hứa Văn đi cùng với anh lần này nói chuyện với Tổng giám đốc Linh Thạch nói về phong cảnh tập tục và quan hệ địa phương.

Trên đường, Tổng giám đốc Linh Thạch hỏi có chút ngoài ý muốn đã hỏi tới Tống Mạc vấn đề hôn nhân, Hứa Văn từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Tống Mạc, chỉ thấy anh chính nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh, trong tay là một phần gấp tốt thành thị bản đồ, gò má của anh trước sau như một anh tuấn phi thường, sống mũi cao đình, môi mỏng khẽ mím môi, ánh mắt lạnh nhạt lại sắc bén, giống như hồ nước sâu, bên trong bình tĩnh, hiểu rõ hết thảy.

Anh cũng không trả lời vấn đề này dự định.

Hứa Văn khẽ vừa nghĩ, châm chước một lát, nhìn về phía linh thạch lão tổng, "Tổng giám đốc Tống quả thực là chưa cưới vợ."

Ai ngờ, dứt lời, ngồi ở ghế sau, luôn có vẻ mặt bình thản nhưng lạnh lùng không nói một lời nào,  đột nhiênTống Mạc nhíu nhíu mày, lặng im mấy giây, nhàn nhạt nói ra một câu, "Xin lỗi, tôi đã kết hôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.