Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 124: Anh trúng đạn



Editor: Táo đỏ phố núi

Lâm Trạch Thiên nghe thấy vậy chỉ nở nụ cười, không lên tiếng, cũng chỉ dí họng súng chỉ về phía trước nói, “Đi!”

Thuộc hạ ở bên cạnh hiểu ý, cũng áp giải Cận Tuần đi về hướng xe đang đậu.

Cục diện căng thẳng cho tới khi đi tới bên cạnh chiếc xe.

Chợt Tống Mạc dừng chân lại, “Vương Uyển Yên đến kìa!” Giọng nói của anh dồn dập và vang dội. d,0dylq.d. Dường như theo bản năng Lâm Trạch Thiên không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe.

Ngay trong nháy mắt này, trong rừng cây ở xung quanh đó đột nhiên có một đám người ào ra, rất nhanh có tiếng súng vang lên, trong nháy mắt, những người đi theo Lâm Trạch Thiên và những vệ sĩ áp tải hai người đều nằm rạp xuống đất, dưới thân thể của bọn họ, máu tươi tràn ra bốn phía, người đàn ông liên tục dùng súng để áp giải Cận Tuần bị thương ở tay, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, súng trong tay bị rơi xuống đất kêu lên một tiếng, Cận Tuần nhân cơ hội này chạy thoát.

Cùng lúc đó, Tống Mạc cũng nhanh chóng móc ra từ bên hông một cây súng, họng súng chỉ thẳng vào mi tâm của Lâm Trạch Thiên.

Nếu như Tống Mạc nói những lời khác, lấy sự đa mưu túc trí và cẩn thận của Lâm Trạch Thiên, chắc chắn là sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nhưng Tống Mạc lại cố tình nhắc tới Vương Uyển Yên, chính là người phụ nữ vô pháp vô thiên trong truyền thuyết của Lâm Trạch Thiên, hơn nữa bây giờ còn đang mang thai, quan tâm sẽ bị loạn, người một khi có sức uy hiếp, sẽ dễ dàng bị người ta bắt được nhược điểm.

Cận Tuần đoạt lấy súng từ trong tay của người đàn ông kia, từng bước từng bước đi về phía của Lâm Trạch Thiên.

Lúc này tình cảnh có chút kỳ quặc. d,0dyleqy.do.

Lâm Trạch Thiên bị Cận Tuần dùng súng chĩa thẳng vào, Lâm Trạch Thiên và Tống Mạc thì chĩa thẳng súng vào nhau, thoạt nhìn thì giống như mấy người Tống Mạc đang chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, chỉ cần súng của Lâm Trạch Thiên không bỏ xuống khỏi người của Tống Mạc, thì cục diện vẫn bế tắc như vậy.

Tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Lâm Trạch Thiên vừa là người đỡ đầu của đại lục, cái danh hiệu này tuyệt đối sẽ không phải hư danh nói cho có, súng của anh ta vẫn chĩa thẳng về phía Tống Mạc, chỉ cần những người khác có động tĩnh gì, nhất định anh ta sẽ lập tức nổ súng, bắn chết Tống Mạc, đến lúc đó hai bên đều có thiệt hại.

Khiến người ta kỳ quái hơn là, rõ ràng bị nhiều người chĩa súng vào người, nhưng Lâm Trạch Thiên lại không có chút khẩn trương nào, mà tỏ ra rất bình tĩnh và thản nhiên, thậm chí anh ta còn cười cười nhìn về phía mấy người Tống Mạc, “Tống Mạc, anh nghĩ là Lâm Trạch Thiên tôi chỉ có chút khả năng này thôi sao.”

Tống Mạc không nói, ngón tay nắm trên thân súng càng nắm lại thật chặt.

Lâm Trạch Thiên sâu xa liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó huýt sáo một tiếng.

Sắp chết đến nơi mà anh ta còn có tâm tư huýt sáo?

Tất cả mọi người đều ngẩn người ra, sau đó, liền nghe thấy bên trong chiếc xe tải có truyền tới tiếng xôn xao, lúc này người nằm vùng của Tống Mạc còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà vừa mới quay đầu lại, cả người liền từ từ ngã xuống, ánh mắt của bọn họ, vẫn còn đang trợn tròn lên, giống như là đối với chuyện vừa mới phát sinh vẫn không thể tin được.

Vậy là cục diện lại một lần nữa bị lật ngược lại, trên đầu của Tống Mạc và Cận Tuần, trong khoảng thời gian ngắn, có vô số họng súng đen như mực chĩa thẳng vào bọn họ.

Lâm Trạch Thiên cười nhạt quét mắt nhìn một lượt, “Đem hai người này mang đi cho tôi.” dienndnle,qu.y don

Lời của anh ta còn chưa nói hết, thì đột nhiên ở bên cạnh nghe thấy có một tiếng nổ thật lớn vang lên, tiếp theo đó có một luồng khí khổng lồ, có bom! Trong lòng mọi người cả kinh, xoay người ngã bổ nhào xuống đất, những người vây ở xung quanh thân xe không trốn, bị oanh tạc khiến cho máu thịt văng tung tóe.

Khói bụi tan hết, mọi người chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, chiếc xe tải quân dụng kia trong nháy mắt đã tan xác không còn gì chừa lại, trong tầm mắt, chỉ còn lại những thi thể chồng chất đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm, nơi nơi đều có quang cảnh vô cùng thê lương.

Còn chưa đợi bọn họ hoàn hồn lại từ trong tai nạn này, đã có tiếng súng không biết từ hướng nào vang lên, viên đạn giống như có mắt bắn đến, cực chuẩn, dường như là bách phát bách trúng.

Bất chấp ân oán tình thù giữa hai bên, một đám người rối rít chạy chối chết, dốc toàn lực của bản thân để chạy trốn.

Nhưng mà, bọn họ bỏ chạy không khỏi có chút buồn cười, cho dù họ có chạy tới nơi nào rất xa đi nữa, chạy đến chỗ nào, thì viên đạn cũng sẽ rất chuẩn xác bay trúng đầu của bọn họ.

Kẻ địch ở trong tối chỗ, bọn họ ở ngoài sáng, mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, hận không thể liều mạng anh chết tôi sống, giờ phút này lại giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

Thời gian không tới mấy phút, mà toàn bộ trên bãi đất trống, chỉ còn sót lại ba người Lâm Trạch Thiên, Tống Mạc và Cận Tuần.

Tiếng súng vẫn tiếp tục không ngừng vang lên, giống như quả bom hẹn giờ được chôn ở trong lòng người vào thời khắc cuối, khiến cho người ta hoảng loại, khiến cho người ta sợ khiếp vía, bởi vì không biết khi nào thì nó sẽ nổ tung, sau đó khiến cho người bị nổ thương tích đầy mình. Di enndnle,qu.y don

Rất nhanh, viên đạn sượt qua không khí bay tới, ba người trước sau đều trúng đạn, nhưng mà không phải vị trí nguy hiểm, mà chỉ chính xác bị bắn vào bắp chân.

Vô cùng đau nhức và máu tuôn ra xối xả, khiến cho mấy người không thể đi lại được, nằm rạp trên mặt đất nhìn khuôn mặt nhếch nhác của

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.