Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 127: Sắc đẹp thay cơm



Editor: Trà sữa trà xanh

“Trợ lý Hứa, cô nói thật đi, chuyện lần này, cô đã sớm biết phải không?”

Hứa Văn hơi ngẩn ra, rất lâu sau, mới gật đầu, “Chuyện này là do Tống tổng sắp xếp, sở dĩ không cho cô biết, là sợ cô lo lắng.”

Chóp mũi Tần Ngu đau xót, sợ cô lo lắng, sợ cô liều lĩnh đến cùng, cho nên vụng trộm dấu diếm cô sao?

Người đàn ông này, anh đối với cô, đến tột cùng là như thế nào đây...

Ánh mắt Tần Ngu phức tạp ngoái đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, bên ngoài người này lạnh như băng, rốt cuộc bên trong cất giấu thứ gì đây?

“Tại sao anh ấy phải làm như vậy?” Đây mới chỗ Tần Ngu luôn không hiểu, đã vài ngày, mặc dù cô đã biết hết chân tướng sự việc, nhưng cô lại không hiểu, tại sao Tống Mạc phải bất chấp nguy hiểm hợp tác với cảnh sát? Chẳng lẽ anh không nghĩ qua, nếu như anh xảy ra chuyện, cho dù Lâm Trạch Thiên bị bắt, tập đoàn Tống thị phải tiếp tục hoạt động như thế nào, chẳng lẽ còn muốn Tống Trình Duyên trên năm mươi tuổi điều hành Tống thị sao?

“Tần tiểu thư, chắc cô có điều không biết, kế hoạch của Tống tổng hết sức cẩn thận, phút cuối cùng lại xuất hiện tập kích là ngoài ý muốn, Lâm Trạch Thiên nổi điên, cũng là ngoài ý muốn.” Buổi tối trước ngày thực hiện kế hoạch, Tống Mạc đã kêu cô liên lạc cho Cố Thành, Cố gia có người trong hắc đạo, thực lực không thể khinh thường, ngày cuối cùng đó, lúc bọn người của Tống Mạc bị người của Lâm Trạch Thiên vây quanh, theo kế hoạch lúc đầu của Tống Mạc là thông qua đạn tín hiệu kêu gọi thế lực sau lưng Cố gia nằm vùng ở chỗ này, còn chưa kịp phát đạn tín hiệu, liền xảy ra nổ tung, ngay sau đó, liền có tay súng bắn tỉa chỉa súng về bọn họ, tất cả kế hoạch bị làm rối tung rối mù. Mà cuối cùng việc Lâm Trạch Thiên đã bị còng tay lại có thể lấy súng ra chuẩn xác nhắm bắn trúng tim Tống Mạc, cũng là việc ngoài ý muốn.

“Ý của cô là, Tống Mạc không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?”

Hứa Văn gật đầu.

Tâm của Tần Ngu trầm xuống, giống như là có một đám mây đen bao phủ ở tim của cô, không thể đuổi đi.

Những người đột nhiên xuất hiện lúc đang tập kích, đến tột cùng là ai? Tại sao bọn họ phải tổn thương Tống Mạc, bọn họ có tìm tới cô và Tống Lãng không?

Tim run lên, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cô không dám nghĩ thêm nữa.

―――

Màn đêm dần dần phủ xuống, bầu trời đen nhánh, ngây ngây ngô ngô một ngày, thì ra thời gian trôi nhanh như vậy.

Cô ăn xong cơm tối, lấy thư ra, lật đến đoạn buổi sáng, tiếp tục đọc cho anh nghe. Anh vẫn không phản ứng gì, trong phòng bệnh to như vậy, chỉ có giọng nói của cô nhẹ nhàng quanh quẩn. Đọc được một chút, lại cảm thấy toàn thân mỏi mệt, tiếp theo đó, hình bóng của anh bắt đầu mơ hồ.

Cô nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.