Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 137: Anh muốn ăn em, không muốn ăn cơm



Editor: Trà sữa trà xanh

Ở phương diện khác, dự cảm của phụ nữ lúc nào cũng cực kỳ chuẩn xác, như ngủ cùng giường với đàn ông, hay là ngày đại di mụ đến thăm.

Ngày mới mới vừa sáng, Tần Ngu liền mở mắt, sau đó như cô đoán, buổi tối đầu tiên cùng chung chăn gối với Tống Mạc, cô thành công huyết nhiễm giường và đồ ngủ của tổng giám đốc đại nhân.

Sau khi xử lí tốt bản thân trong toilet, cô đi ra nhìn thấy một mảng màu hồng trên giường, liền cảm thấy không tốt chút nào.

Trên thế giới này nhất định không có cô gái nào ngu xuẩn như cô – trong một đêm ý nghĩa tốt đẹp như thế, cô thế nhưng huyết nhiễm người đàn ông mình thích, cô biết đập đầu vào đâu chết bây giờ?

Đứng bên giường nhìn một mảnh hỗn độn trên giường hơn 10 phút, Tần Ngu mới lấy lại chút thần trí, một đôi mắt đen láy xoay chuyển, có lẽ, cô có thể xử lý tốt mọi thứ trước khi Tống Mạc biết?

―――

Phía sau bức màn nhung dày, phòng ngủ chìm trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt bạch hi tuấn mỹ của Tống Mạc ẫn ẫn hiện hiện vô cùng gợi cảm thần bí, anh ngủ vô cùng an ổn, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở, nhẹ giống như là không tồn tại.

Tần Ngu hít sâu một hơi, kéo ống tay áo, rón rén bò lên trên giường, bò đến giữa hai chân của anh, tay thon dài run rẩy lần mò lên quần ngủ của anh.

Phải làm sao để thành công lột được quần của anh ra—nhiệm vụ này rất bất khả thi.

Tần Ngu căng thẳng cực kỳ, nín thở, chậm rãi, kéo quần anh xuống từng chút một, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.

Cô cho là hành động của mình rất nhẽ, nhưng mà, khi lưng quần vừa mới xuất hiện, trên mu bàn tay Tần Ngu, đột nhiên xuất hiện một bàn tay thô ráp, nóng hổi.

Trong lòng Tần Ngu run lên, ngước mắt, chống lại con mắt thon dài đen nhánh của anh, ánh mắt sâu không thấy đáy, tĩnh mịch khó dò, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, giống như một con sói, một con sói ung dung nhìn con mồi.

Tần Ngu nghe được âm thanh da mặt của mình ào ào tróc ra.

Oh, quá tuyệt vời! Cô đã bị bắt quả tang, lần này khẳng định anh cho rằng cô thấy sắc nảy lòng tham ý thừa dịp anh ngủ say làm chuyện đòi bại với anh.

Một trận trầm mặc, Tần Ngu xấu hổ không chịu nổi, hận không thể lập tức chui vào kẽ đất.

Cuối cùng thì giọng nói trầm thấp của anh vang lên, "Em đang làm gì đó?"

Tần Ngu run rẩy lông mi, mặt đỏ tới mang tai nhìn anh, bàn tay thon dài ở trong lòng bàn tay anh run lên nhè nhẹ, "Em không có làm gì, em chỉ là muốn nói cho anh biết... A..."

Lời nói còn chưa rơi, cả người Tần Ngu đột nhiên bay lên không, một giây sau, lúc cô hoàn hồn, hai người đã bày ra tư thế tiêu chuẩn nam trên nữ dưới.

Anh nằm ở phía trên cô, đáy mắt tối tăm âm trầm giống như có một đám lửa đang bùng cháy, híp mắt nhìn cô, "Em muốn làm gì cũng không trọng yếu, trọng yếu là – bây giờ, anh muốn em."

Bây giờ, anh muốn em.

Lời nói trắng trợn như thế, Tần Ngu chỉ cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, cả người như bị đốt lửa.

Anh nhích lại gần mặt cô, trong buổi sớm không quá tốt đẹp như vậy, trái tim Tần Ngu nhảy nhót mãnh liệt, xem ra, sẽ có chuyện gì phát sinh, nhưng mà, bây giờ cô không thể cùng anh phát sinh chút gì nha...

Tần Ngu đang muốn đưa tay đẩy anh ra, đột nhiên, một trận kình phong từ cửa xông tới theo góc 450, ngay sau đó, Tống Lãng giống như một viên đạn xông tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng giống như hóa đá.

Chốc lát sau, Tống Lãng mới hai tay vòng ngực, sắc mặt hiểu rõ nhìn hai người đang mở trừng hai mắt, "Thật ngại quá, đã quấy rầy, cứ tiếp tục."

Da mặt Tần Ngu như bị phỏng, một cước đá văng Tống Mạc ngồi dậy, "Thằng nhãi con như con biết cái gì!"

Tống Lãng nhướn mày, "Đừng xấu hỗ, con không có yêu cầu gì, ba mẹ nhanh chóng sinh em gái là tốt rồi."

Tống Mạc liên tục trầm mặc ôm cô vợ nhỏ đang xù lông về trong lòng, trấn định tự nhiên nhìn Tống Lãng, "Ba biết rồi, sẽ không để con đợi quá lâu, bây giờ con có thể đi ra ngoài."

"..." Chuyện gì đang xảy ra vậy, Tần Ngu nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, đau đầu vỗ trán.

Tống Lãng vì muốn có em gái nên nhanh chóng lui ra.

Tần Ngu nghiêng đầu nhìn về phía anh, "Về sau cách xa con trai một chút."

"Vì cái gì?"

"Em sợ anh sẽ dạy xấu con."

"Ý của em là anh không tốt sao?"

"..."

Tần Ngu nói sang chuyện khác, "Anh thả em ra, chúng ta đi ăn sáng thôi."

"Anh chỉ muốn ăn em, không muốn ăn cơm."

Tần Ngu hận không thể cắn lưỡi tự sát, người đàn ông này thực không biết da mặt là vật gì. Lặng im mấy giây, cô quyết định câm miệng, kéo tay anh ra, nhanh chóng xuống giường.

Thấy thế, lông mày Tống Mạc nhăn lại, theo sát cô.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng lại một lần bị đẩy ra, bóng dáng nho nhỏ của Tống Lãng xuất hiện ở cửa, "Oh, con quên mất, con đến là muốn gọi hai người đi ăn sáng."

Vừa dứt lời, Tống Lãng ngây ngẩn cả người, trên mặt nhỏ nhắn, cái miệng bày thành chữ O, "Ba ba! Ba làm sao vậy? Ba sắp chết sao?" Cho dù bé trưởng thành sớm, nhưng cũng không hiểu đại di mụ là cái gì.

Tống Mạc rủ con mắt xuống, trên quần ngủ của anh, không biết khi nào đã nở ra đóa hoa màu hồng, loang lổ phức tạp, làm người ta sợ hãi.

Anh dời tầm mắt hướng đến Tần Ngu.

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Ngu đỏ mặt lên, mấp máy môi, chạy một mạch như một làn khói ra khỏi phòng ngủ.

Tống Mạc đi đến, vỗ vỗ đầu Tống Lãng, "Đừng sợ, đây là một hiện tượng sinh lý bình thường."

"Vậy con cũng sẽ có loại hiện tượng sinh lý này sao?"

"Đương nhiên sẽ không, chỉ có phụ nữ mới có."

"Vậy tại sao ba có? Chẳng lẽ ba của con là phụ nữ sao?"

"... Không, đây là do mẹ con làm dính vào quần áo của ba."

Tống Lãng nửa hiểu nửa không gật đầu nhẹ.

―――

Nhà trẻ.

Tống Lãng vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm cô bé ngồi ở bên người mình, "Cậu có biết hiện tượng sinh lý bình thường của phụ nữ không?"

Cô bé nháy mắt nhìn Tống Lãng mấy giây, ngơ ngác lắc đầu.

"Trên người phụ nữ đổ máu đó."

"Cậu gạt người." Cô bé cong cong môi.

"Mình không có lừa cậu, mẹ ta cũng có, ba ba mình nói đây là một hiện tượng sinh lý bình thường, nếu cậu không có, cậu chính là không bình thường."

Cô bé sững sờ.

"Chắc cậu không có bệnh nặng gì chứ?"

Cô bé sững sờ mấy giây, sau đó òa khóc, "Bác sĩ, con bệnh nặng rồi, con sẽ chết sao..."

―――

Buổi trưa, Tần Ngu đang bồi Tần mụ đi dạo mấy cửa hàng, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nối máy, là điện thoại từ nhà trẻ.

"Cô là mẹ của Tống Lãng sao?"

Tần Ngu nhíu mày, "Là tôi, làm sao vậy, Tống Lãng lại gây họa gì sao?"

"Vâng, mời cô lập tức đến nhà trẻ một chuyến."

"Tôi đến ngay."

Cúp điện thoại, Tần Ngu tràn đầy áy náy nhìn về phía Tần mụ, "Mẹ à, Tống Lãng đã gây họa rồi, con phải đến nhà trẻ đi một chuyến, không thể đi dạo phố với mẹ."

"Tống Lãng quan trọng hơn, mẹ không có chuyện gì, con mau đi đi."

Tần Ngu vẫy một chiếc xe taxi cho Tần mụ, "Bác tài, số 76 đường Vân Sơn."

Chính cô thì ngồi vào xe taxi khác đến nhà trẻ.

―――

Trong phòng làm việc, Tống Lãng khuôn mặt tràn đầy vô tội đứng trước mặt cô giáo, bên cạnh bé, còn đứng một cô bé đang khóc sướt mướt.

Tần Ngu ngồi xuống đối diện cô giáo, "Cô giáo, Tống Lãng lại gây họa sao?"

"Tần tiểu thư, nhà cô giáo dục con cái như thế nào?"

"Hả?"

"Tống Lãng còn nhỏ như vậy, làm sao biết rõ kinh nguyệt?"

Tần Ngu trong lòng chấn động, "Làm sao sẽ..."

Cô giáo thở dài một hơi, "Tống Lãng trưởng thành rất sớm, các ngươi làm cha mẹ cần phải coi trọng chuyện này..."

Hết nửa tiếng, một hồi giáo dục về sự trưởng thành của Tống Lãng mới kết thúc, Tần Ngu dắt tay Tống Mạc ngồi trên xe taxi.

"Ai nói cho con biết những thứ kia?"

Tống Lãng bày ra khuôn mặt vô tội, "Ba ba nói với con nha."

Tần Ngu vô lực vỗ trán, cơ hồ khóc không ra nước mắt.

―――

Lúc về đến nhà, Tống Mạc đang cùng Tần ba ngồi uống trà đánh cờ.

Tần Ngu vội vàng đi đến, một phen kéo cổ áo của anh lên, "Đi theo em."

Trực tiếp trở về phòng ngủ, Tần Ngu ngồi xuống trên giường, tức giận nhìn về Tống Mạc, "Sáng sớm hôm nay anh đã nói gì với Tống Lãng?"

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, mặt không chút thay đổi, "Anh nói với con về sinh lí bình thường của phụ nữ."

"Con còn nhỏ như vậy, anh cảm thấy anh nói với con những thứ này thích hợp sao?"

Anh nhìn chằm chằm mặt của cô, nghiêm túc suy tư mấy giây, "Thích hợp."

"... Anh có biết hôm nay cô giáo gọi em đến nhà trẻ để nói gì không?"

Anh nâng mí mắt, không lên tiếng.

"Cô giáo nói Tống Lãng trưởng thành quá sớm."

Anh lặng im mấy giây, "Trưởng thành sớm bệnh viện có thể trị sao?"

"... Tống Mạc!" Tần Ngu triệt để phát điên.

―――

Một ngày cuối tuần gà bay chó sủa cuối cùng đã đi qua, Tần cha Tần mụ bị đuổi về nhà.

Cuối cùng Tần Ngu mới thở phào nhẹ nhõm được.

Ban đêm nằm ở trên giường đang chuẩn bị ngủ, ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Tần Ngu mở mắt ra hữu khí vô lực liếc qua cánh cửa, "Tống Lãng, con tự ngủ đi, mẹ rất mệt mỏi."

Ngoài cửa không động tĩnh một hồi lâu, ước chừng qua mười mấy giây, Tần Ngu mới nghe một giọng nói trầm thấp dễ nghe giống như đàn dương cầm nhẹ nhàng xuyên thấu qua cánh cửa truyền vào, "Là anh."

Đây là... Tống Mạc sao?

Trong lòng Tần Ngu khẽ nhoáng một cái, tỉnh giấc, ngón tay thon dài chụp góc chăn, "Anh tới làm gì?"

"Oh, không có em anh không ngủ được." Giọng nói của Tống Mạc giống như nước chảy róc rách, một đường tràn vào màng nhĩ của Tần Ngu, chảy vào đáy lòng của cô, có ấm áp, còn có ngọt ngào.

Trong lòng cô vui thích, Tống Mạc ơi Tống Mạc, anh cũng có hôm nay sao!

Một hồi lâu, hắng giọng một cái, nhếch môi, thập phần kiêu ngạo nghiêng đầu, "Anh không ngủ được là chuyện của anh, có quan hệ gì với em?"

Ngoài cửa lại là một trận trầm mặc, rất lâu, "Két..." Một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Tần Ngu ngoái đầu nhìn lại, Tống Mạc xuất hiện ở cửa, thân hình cao lớn giống như là một bức tường rắn chắc, ánh trăng ngoài cửa rơi vào đầu vai cùng lọn tóc của anh, nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tuấn dật, đôi mắt thon dài đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, đẹp mắt vô cùng, anh nhàn nhạt mở miệng, "Anh hỏi em lần cuối, có tới phòng anh hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.