Tần Ngu không biết mình bước ra thang máy như thế nào.
Cự tuyệt tỏ tình của đàn ông, mà còn là tỏ tình của boss cô, cô thật sự không có kinh nghiệm.
Đương nhiên, cô cũng không nghĩ tới người giải cứu cô lại là Tống Mạc.
Bất quá khi cô mới vừa đi ra cửa đại sảnh, đã thấy cách đó không xa một người đàn ông mặc âu phục, anh tuấn thanh dật đứng bên cạnh xe, một tay cắm trong túi quần, nhàn nhã dựa vào trên thân xe, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, con mắt thon dài đen nhánh ẩn ở sương mù màu trắng thờ ơ nhìn cô, cùng Lâm Thần bên người cô chẳng biết lúc nào đã đặt tay lên vai cô.
Trong lòng Tần Ngu vui mừng, không biến sắc chuyển con mắt nhìn về phía Lâm Thần, "Anh của tôi đến rồi, vậy tôi đi trước nha, tạm biệt."
Lúc cô xoay người muốn đi, mới phát giác, bàn tay của Lâm Thần đặt trên vai cô không nhúc nhích, ngược lại, lực đạo gia tăng mấy phần.
Tần Ngu kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt sâu và đen của Lâm Thần lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, gương mặt góc cạnh kia, gần trong gang tấc, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phun ấm áp của anh đang phun trên mặt cô, trong lòng giật mình, trên mặt không khỏi nổi lên một tầng đỏ ửng.
"Chớ né tránh, thừa dịp hôm nay có cơ hội này, tôi mời anh trai cô ăn một bữa cơm." Dứt lời, tay của Lâm Thần đã theo bờ vai mảnh khảnh của cô trượt xuống, rơi vào trên tay của cô, bàn tay cô cơ hồ bị bàn tay của Lâm Thần nắm chặt chẽ không khe hở, xúc cảm mềm mại như vậy, làm cho Tần Ngu theo bản năng muốn tránh.
Lâm Thần càng nắm chặt tay cô hơn. Lâm Thần thuộc loại đàn ông quyết đoán, trong vấn đề phụ nữ, cũng như thế, thích, liền đi theo đuổi, đuổi không kịp, liền cường ngạnh đuổi theo.
Dắt tay Tần Ngu trực tiếp đi đến trước mặt Tống Mạc.
Dưới ánh đèn nê ông, Tống Mạc hé mắt, hít sâu một hơi, đáy mắt thon dài đen nhánh, con ngươi quay vòng.
Rất tốt, người phụ nữ này đã bắt đầu âu yếm đàn ông công khai ở trước mặt hắn.
Phun ra một hơi thuốc, anh đứng thẳng lên, tay rủ xuống hai bên người, bước chân đi đến hai người kia, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà kiêu căng, anh như vậy, cực kỳ giống một con sói, ẩn núp ở trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra.
Trong lòng Tần Ngu nơm nớp lo sợ, muốn thoát khỏi trói buộc của Lâm Thần nhưng lại không được, bị Lâm Thần dắt đi lên phía trước, bị kéo như bức tượng gỗ, cô không cảm giác được mình còn có chân để bước đi.
Chỗ bậc thang, cuối cùng cũng gặp nhau, hai bên đều dừng bước.
Bầu không khí vô cùng lúng túng, Lâm Thần dẫn đầu bước lên một bước, đưa tay, "Tống tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Ánh mắt của Tống Mạc luôn rơi vào trên mặt Tần Ngu, như không phát hiện được sự tồn tại của Lâm Thần.
Tần Ngu chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, cũng không dám đối mặt nữa với Tống Mạc, bởi vì đáy mắt của anh, là lạnh nhạt cùng xa cách quá quen thuộc với cô, cô mấp máy môi, lại một lần nữa muốn thoát khỏi trói buộc của Lâm Thần.
Lâm Thần thả tay xuống, trên mặt không xấu hổ chút nào, chỉ là rủ con mắt xuống nhìn chằm chằm Tần Ngu, "Không nghĩ tới Tống tiên sinh còn có một em gái ưu tú như vậy, không biết Lâm mỗ có may mắn mời hai người cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
Toàn bộ sự chú ý của Tống Mạc đều đặt trên người Tần Ngu, thu hết mọi hành động lén lút của cô vào mắt, đáy mắt đen nhánh lóe ra một tia ánh sáng.
Lặng im mấy giây, anh mới thu hồi ánh mắt, trực tiếp tiến lên, kéo Tần Ngu từ trong tay Lâm Thần qua, bàn tay không e dè rơi vào vòng eo mảnh khảnh của Tần Ngu, chẳng mấy chốc giương mắt kiêu căng mà khinh thường nhìn về phía Lâm Thần, "Không cần, anh không xứng với cô ấy."
Không đợi Lâm Thần bừng tỉnh, Tống Mạc đã ôm Tần Ngu đi xuống bậc thang.
Tần Ngu cố gắng ngoái đầu lại nói lời xin lỗi với Lâm Thần, dù sao anh cũng là người lãnh đạo trực tiếp của mình, về sau cô còn phải tiếp tục ở lại công ty, nếu cô cứ như vậy đắc tội anh, hình như không phải là một lựa chọn sáng suốt gì.
Nhưng mà Tống Mạc cũng không cho cô cơ hội này, gắt gao vây cô trong ngực, im hơi lặng tiếng tuyên thệ chủ quyền.
Tần Ngu cảm thụ được nhiệt độ nóng như bàn ủi từ trong lòng bàn tay anh, có chút không được tự nhiên cắn môi, "Anh buông em ra trước, anh không sợ bị Lâm Thần nhìn ra quan hệ giữa chúng ta sao?"
"Nhìn ra thì nhìn ra, anh không tin hắn dám nói ra, em cảm thấy thế nào?"
"..." Thật đúng là một người đàn ông cao ngạo lại tự đại.
Cửa xe đóng kín, anh dựa vào thành ghế, cánh tay thật dài tùy ý dăt trên chỗ tựa lưng, cơ hồ chiếm hai phần ba địa phương, Tần Ngu rúc ở một phần ba xó xỉnh, nhớ tới lần trước anh chưa thực hiện được "Xe chấn động", trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Anh lại thản nhiên tự đắc, một đôi ngươi đen trong trẻo rơi vào trên mặt của cô, "Không giải thích gì sao?"
"Không có gì hay để giải thích, em và anh ta không có gì."
"Vậy em đang ôm thứ gì? Không nói cho anh biết là toàn bộ nhân viên nữ trong công ty đều tặng cho em."
"Cái này... Xác thực là anh ta đưa." Tần Ngu rủ con mắt xuống nhìn thoáng qua hoa hồng trong lòng, không biết sao, có chút chột dạ, thật giống như bị bắt gian trên giường.
"Tại sao hắn tặng em cái này?"
"Hôm nay là sinh nhật em, cho nên anh ta tặng quà sinh nhật cho em thôi."
"Chỉ như vậy sao? Vậy thì tại sao anh thấy hắn níu tay em, mà em, vợ của anh, khuôn mặt đỏ ửng cầm hoa hồng hắn tặng, hình như còn chuẩn bị đi ăn tối với hắn nữa đây?"
Tần Ngu nhìn chằm chằm anh mấy giây, hít sâu một hơi, "Được rồi, đúng vậy, anh ta tỏ tình với em." Dừng một chút, đột nhiên đề cao âm lượng, "Nhưng mà, em đã cự tuyệt."
"Oh, cuối cùng thì em cũng biết làm hành động của người bình thường." Anh liên tục mím môi nãy giờ mới khẽ quyến rũ ra một đường cong, con mắt nhìn chằm chằm Tần Ngu lộ ra vui vẻ sáng chói.
"..."
Xe đã chạy được một đoạn, Tần Ngu mới quay đầu lại, trong khoảng cách xa xôi, trước cửa đại sảnh công ty Thịnh Thế, dưới đèn nê ông chói mắt, Lâm Thần chỉ còn lại là một cái chấm đen nhỏ.
"Như thế nào, hối hận sao?" Giọng nói lành lạnh của anh đột nhiên vang lên.
Tần Ngu ngoái đầu lại trừng mắt nhìn anh, "Anh có biết hành động vừa rồi của anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông không?"
Tống Mạc nhướn mày, "Em muốn nói là anh đã nói anh ta không xứng với em sao?" Ngón tay thon dài nhẹ gõ vài cái trên chỗ tựa lưng, anh mới lạnh nhạt nói, "Anh chỉ nói thật."
"... Vậy anh cảm thấy em xứng đôi ai?" Tần Ngu hơi thẹn thùng lại có chút ít mong đợi mở trừng hai mắt, rất nghiêm túc nhìn về phía Tống Mạc.
"Anh." Tống Mạc trả lời nhanh chóng lưu loát tựa như đó là chuyện đương nhiên.
Tần Ngu nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu căng trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh mấy giây, rốt cục vẫn nhịn không được cong lên khóe môi.
Mặc dù câu trả lời của anh kiêu ngạo lại tự đại, nhưng mà, lại hợp ý cô.
Như vậy là đủ rồi.
―――
Sau một cua quẹo, xe chạy vào đường lớn, Tống Mạc đột nhiên lên tiếng, "Dừng lại thùng rác bên đường."
Tài xế không lên tiếng dừng xe lại.
Tần Ngu không hiểu ngước mắt nhìn, "Làm sao vậy?"
Anh nhếch môi, ánh mắt rơi vào những bông hoa hồng trong lòng cô, "Ném đi."
"Vì cái gì? Hoa này rất đẹp nha, ném đi rất đáng tiếc." Tần Ngu rủ con mắt xuống loay hoay hoa trong tay.
"Em cảm thấy mình giữ hoa của một người đàn ông khác đưa cho ngồi bên cạnh anh tốt như vậy sao?" Anh ghé mắt, ánh mắt nhìn Tần Ngu nhiều thêm vài tia ghét bỏ, "Còn có, trình độ thẩm mỹ của em quả thật tăng cao nha."
Tần Ngu mấp máy môi, đang muốn phản bác, anh đã thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cửa kính, cúi đầu than thở một tiếng, "Oh, hoa nào chủ nấy, chủ xấu hoa cũng xấu thôi."
"..."
Tần Ngu đang cầm hoa yên lặng ngồi ở một bên, khinh thường liếc mắt nhìn anh.
"Em đang chờ cái gì? Sao còn không ném, muốn cầm đóa hoa này ngồi luôn trong xe sao?" Chỉ mới mấy giây, anh liền bất mãn quay đầu lại.
"Dù gì cũng là tâm ý của người khác, cứ như vậy ném vào thùng rác có phải có chút quá đáng không?" Tần Ngu vẫn cúi đầu hít mùi thơm của hoa hồng trong tay, mặc kệ người đưa nó là ai, nhưng hoa là vô tội nha.
"Anh cảm thấy em ôm hoa của người đàn ông khác người kế chồng mình thật quá đáng, lập tức ném đi." Lông mày của đã nhăn lại thành một đường, rất rõ ràng, anh đang mất hứng.
Tần Ngu lặng im mấy giây, có chút không tình nguyện cầm hoa lên, giơ qua cửa kính, có chút chần chờ.
Tống Mạc đột nhiên nghiêng người qua, trong giây phút Tần Ngu sợ run, liền cảm thấy một trận hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, lúc hoàn hồn, trong tay chỉ còn lại hư không.
Cửa xe chậm rãi dâng lên, Tần Ngu nhìn trong thùng rác, bó hoa hồng lẳng lặng nằm bên trong.
Người đàn ông này, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, ngay cả một bó hoa cũng không buông tha.
Trong lòng đang tiếc hận, gò má tuấn mỹ bạch hi của Tống Mạc đột nhiên xáp lại, thân hình cao lớn đột nhiên bao phủ trên đỉnh đầu cô, Tần Ngu sợ hết hồn, rụt rụt thân thể, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, nhìn người đàn ông nọ, trong mắt thon dài đen nhánh đều là vui vẻ sáng chói, so với sao đêm còn muốn chói mắt hơn.
Da mặt Tần Ngu liền nóng lên, "Anh muốn làm gì?"
Tống Mạc áp khuôn mặt mình lại gần Tần Ngu, "Hôn anh một cái, anh sẽ bỏ qua chuyện hôm nay."
Người đàn ông này... Bây giờ đùa giỡn của lưu manh cũng đã tân tiến hơn rồi mà.
Được rồi, hôn thì hôn.
Tần Ngu nhắm mắt lại, nhanh chóng hôn gò má của anh, như chuồn chuồn lướt nước vậy.
"Tốt lắm, hôn xong rồi, anh nên cách xa em rồi đó." Tần Ngu lui về chỗ cũ, trên mặt hồng nhạt.
Ai ngờ Tống Mạc quái dị liếc nhìn cô một cái, "Anh có nói là muốn hôn mặt sao? Hôn môi."
Tần Ngu thấy thần sắc nghiêm túc của anh, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng. Đẩy Tống Mạc ra, "Anh đừng có được voi mà đòi tiên, em không hôn."
Con mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, "Em không hôn anh sao?"
Tần Ngu hơi ngẩn ra, nhanh chóng hôn lên môi anh.
Chốc lát sau, Tống Mạc buông Tần Ngu ra, Tần Ngu từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn lái xe phía trước, khuôn mặt quả thực hồng muốn nhỏ ra huyết.
Vợ chồng ân ái trước mặt người khác có tốt hay không?
Ngoái đầu nhìn anh, lại phát giác Tống Mạc đã khôi phục vẻ mặt trấn định tự nhiên, như không biết hành vi vừa rồi có gì không ổn.
Cô hít mũi một cái, được rồi, trong từ điển của anh đã không có hai chữ thẹn thùng rồi.
Phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Tần Ngu nhìn chằm chằm tòa nhà cao ngất ngoài cửa kính một hồi lâu, chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Mạc, "Sao hôm nay anh lại đi đón em?"