Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 143: Em muốn mang theo con trai anh chạy trốn



Editor:TSTX

Tần Ngu sợ run mấy giây, nổi giận, đứng dậy, con mắt mở to chống lại, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn. Người đàn ông này có ý gì? Cô đã mua xong thuốc tránh thai cùng nội y tình thú, anh lại nói với cô như vậy!

Lời kịch để chửi mắng đã chuẩn bị sẵn sàng, ở phút cuối cùng, Tần Ngu lại bị anh làm kinh sợ, được rồi, đi công tác thì đi công tác, dù sao cũng là công sự, nếu cô không lý lẽ ầm ỹ với anh, hình như cô có chút ít cố tình gây sự.

Mím môi, phẫn nộ liếc mắt nhìn Cố Uyển Uyển đang bắt chéo hai chân chuẩn bị xem kịch vui, Tần Ngu yên lặng ngồi xuống, "Cái kia, anh đi bao lâu vậy, khi nào thì trở về?"

"Ít thì hai ba ngày, nhiều thì một tuần."

"Oh, vậy anh đi đi."

"Ừ, anh sẽ nhớ tới em... Thân thể."

Khuôn mặt Tần Ngu như bị phỏng, cúp điện thoại.

Cố Uyển Uyển nhích người về phía trước, khuôn mặt nổi rõ hai chữ bà tám, một đôi mắt đen nhánh nhìn sang, "Nói cái gì mà đỏ mặt vậy?"

"Khụ khụ, không có gì không có gì, ăn cơm ăn cơm."

"Cơm còn chưa mang lên."

"... Uống rượu uống rượu."

―――

Đi dạo cả ngày, lúc trở lại biệt thự thì đã là ban đêm, ánh đèn rực rỡ.

Vú Trương mở cửa, thấy Tần Ngu xách không ít đồ, hết sức ân cần chủ động xin đi giết giặc muốn thay cô cầm lên trên lầu phòng ngủ, ai ngờ Tần Ngu mặt đỏ tới mang tai có chút ngượng ngùng nhìn bà một cái, mang theo hai túi lớn chậm rãi đi lên trên lầu, giống như một con thỏ, trong nháy mắt liền biến mất ở khúc quanh.

Hành lang lầu hai, Tần Ngu đang muốn thần không biết quỷ không hay tiến vào phòng, đột nhiên Tống Lãng từ trong phòng mình chui ra để lộ một cái đầu nhỏ, trơ mắt nhìn cô... Rồi nhìn hai túi đồ lớn trong tay cô.

"Mẹ, cuối cùng mẹ đã nhớ tới mua đồ ăn ngon cho con sao?"

Tần Ngu nhìn Tống Lãng như một đầu đạn xông đến nhanh chóng đoạt hai túi đồ trong tay cô, sợ hết cả hồn, theo bản năng lui về sau, giấu hai túi đồ sau lưng, "Đây không phải là đồ ăn ngon."

"Vậy là cái gì?" Tống Lãng cũng không phải là một nhóc con dễ gạt, vèo một tiếng liền lẻn đến sau lưng Tần Ngu, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lấy ra một hộp tránh thai từ trong túi đồ, lăn qua lộn lại cực kỳ nghiêm túc nhìn hộp thuốc.

Tần Ngu tròn mắt, sợ Tống Lãng nói ra cái gì khiến cô ngượng ngùng tới chết, cũng may, Tống Mạc không nhận ra mấy chữ, nhìn mấy giây, ném cái hộp tới tay cô, "Lần sau mẹ nhớ mua đồ ăn cho con nha."

Khuôn mặt Tần Ngu tràn đầy mừng rỡ gật đầu, chui về phòng.

Mang thứ đó giấu kỹ, cầm lấy một hộp trong đó trực tiếp đi đến phòng ngủ của Tống Mạc, nằm ở trên giường, tinh tế nghiên cứu.

―――

Tần Ngu đã tỉ mỉ chuẩn bị, vậy mà bởi vì Tống Mạc phải đi công tác mà cô phải ngâm nước nóng, cô rầu rĩ không vui một buổi tối, rất nhanh liền bình thường trở lại, bởi vì trong cuộc sống còn nhiều chuyện làm cho cô phiền lòng hơn chuyện này – đến từ chính người lãnh đạo trực tiếp cạn tàu ráo mán và đến từ chính nữ tình địch muốn làm con thiêu thân quyến rũ tổng giám đốc.

Tống Mạc đi công tác một tuần lễ, Tần Ngu cảm giác mỗi ngày cô đang sống trong dòng nước chảy xiết.

Lâm Thần là thủ trưởng của cô, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thỉnh thoảng liền mượn công sự kéo cô tiến phòng làm việc biểu lộ cõi lòng, cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, dũng cảm cự tuyệt tình cảm của Lâm Thần, kết quả chính là cô bị điều chức thư ký phó tổng, trở thành nữ trợ lý của nữ lão bản.

Người phụ nữ này giống như bạch liên hoa, nhìn mặt ngoài vô hại mà đơn thuần, nhưng bên trong chính là một lão phù thủy âm hiểm, thủ pháp làm khó dễ cô càng vô biên.

Nếu như không phải là do công việc này kiếm không dễ, hơn nữa nó lại là công việc cô yêu thích, không thì cô đã sớm xin nghỉ việc.

Ban đêm một mình nằm trên giường lớn, ngửi thấy hơi thở mát lạnh của Tống Mạc, Tần Ngu cảm thấy thật ủy khuất, nếu có Tống Mạc ở đây, ai dám khi dễ cô!

Trong lúc cô đang ủy khuất nhớ mong anh, trong một góc nào đó, Tống Mạc sắc mặt lạnh lùng ngồi trên một cái ghế, một đôi mắt sâu không thấy đáy quan sát người trong phòng.

Trong phòng bầu không khí trầm trọng đè nén, giống như có mây đen bao phủ phía trên.

Tất cả mọi người trầm mặc không nói, khuôn mặt thảm sầu.

Mấy giây sau, cửa bị người đẩy ra, Tiếu Dịch người đầy bụi đất đi đến, nhìn Tống Mạc, "Tra ra được, không phải do Lâm Lam và Ngải động tay chân, là người trong nội bộ công ty."

Gò má của Tống Mạc ẩn người dưới ánh sáng mờ tối, trong trẻo nhưng lạnh lùng chưa bao giờ có, "Là ai?"

"Quản lý phòng tiêu thụ Hạ Thiên."

"Người đâu, sao không mang đến?"

"Đã bị người khác giết người diệt khẩu."

Tống Mạc hé mắt, xem ra, chuyện lần này, đối phương sớm đã chuẩn bị rất lâu, chỉ là, đến tột cùng là ai, muốn đối phó với anh, dự án bất động sản này khoản đầu tư lớn nhất của Tống thị gần nửa năm qua, nhưng bây giờ trong một đêm nổ tan tành ngay cả cặn bã cũng không có, người này, hiển nhiên là muốn đả kích Tống thị.

Bất quá, đế quốc thương nghiệp của Tống thị đã được xây dựng lâu đời, căn cơ vững chắc vô cùng, làm sao có thể sụp đổ dễ dàng như vậy, chỉ sợ là, đây chỉ mới là bắt đầu.

Tống Mạc rủ con mắt xuống trầm tư mấy giây, ngước mắt nhìn về phía Tiếu Dịch, "Ở mỗi công ty lớn và công ty chi nhánh của Tống thị đều bí mật có camera ngầm, nhất cử nhất động của ai đều bị ghi lại, mấy ngày này, Tống thị không thể lại xảy ra bất cứ chuyện gì."

Tiếu Dịch gật đầu.

Người trong phòng theo hắn ra ngoài.

Tống Mạc lẳng lặng ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Một lát sau, Hứa Văn đi đến, "Đã kêu bộ phận PR nghĩ biện pháp đè tin tức xuống, mặt khác, bộ phận tài chính và kinh tế cũng đã cố gắng giảm tổn thất lần này xuống mức nhỏ nhất."

"Ừ."

Tống Mạc cũng không quay đầu lại, cúi đầu đáp một tiếng, phảng phất như từ trong lỗ mũi  hừ ra.

Hứa Văn lặng im mấy giây, "Tống tổng, nếu đã không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước."

Tống Mạc khẽ run trong chớp mắt, mới hoàn hồn lại, "Đợi chút."

Hứa Văn ghé mắt.

"Thân phận của Lâm Lam và người đàn ông kia vẫn chưa điều tra xong sao?"

Hứa Văn cúi đầu, khuôn mặt có một chút vô lực, "Chưa có tin tức gì, bối cảnh của bọn họ quá mức cường đại, lấy năng lực của chúng ta, tạm thời còn không tra ra."

"Vậy cứ tiếp tục tra."

Vừa dứt lời, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Hứa Văn đi tới, lơ đãng liếc mắt nhìn màn hình, trên màn hình điện thoại di động hiện rõ hai chữ "Tần nhị", cô khẽ mím môi, khóe môi nhịn không được khẽ cong cong.

Tống Mạc ngước mắt liếc nhìn cô một cái, Hứa Văn mới miễn cưỡng áp chế vui vẻ, đưa điện thoại di động tới tay anh, lui ra ngoài.

"Uy." Giọng nói mềm mại theo ống nghe truyền đến, Tống Mạc tựa ở thành ghế, mày luôn nhăn nhó nãy giờ chậm rãi giãn ra.

"Nhớ anh không?" Đáy mắt của Tống Mạc chậm rãi nổi lên một tầng ánh sáng vui vẻ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, cảnh tượng trông rất đẹp mắt.

"Anh nhớ thì có, em mới không có thời gian nhớ anh."

"Vậy em gọi điện thoại cho anh làm gì?" Tống Mạc nhướn mày, đáy lòng âm thầm than thở một tiếng, thật sự là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi mà.

"Em chịu ủy khuất, tiểu tình nhân của anh bây giờ đã trở thành bà chủ của em, còn không công tư phân minh báo tư thù, tiểu thê tử xinh đẹp của anh sắp bị cô ta hành hạ chết, anh không mau trở lại cứu vớt em."

Tống Mạc nhếch môi, nhịn không được cười ra tiếng.

"Anh cười cái gì? Sao lại hả hê như vậy, anh có phải là chồng của em không đó! Tiểu thê tử em mất hứng, em muốn mang theo con trai anh chạy trốn, không cho anh tìm được em nữa..."

Tống Mạc nghe giọng nói có chút ít hờn dỗi của cô, mệt mỏi toàn thân như bị gió cuốn hết, nhàn nhã tựa vào thành ghế, một cái tay gõ gõ trên đùi.

Tần Ngu còn đang thao thao bất tuyệt, như một máy phát thanh, qua một hồi lâu, Tống Mạc cuối cùng nhịn không được cắt đứt lời của cô, "Tần Ngu."

"A, làm sao vậy, có phải anh hối hận hay không? Không thể chờ đợi được nữa muốn trở về  phải không?" Cô ầm ầm ĩ ĩ , khí thế vô cùng.

Tống Mạc đưa tay che mắt, nhẹ nhàng cười.

Tần Ngu cầm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, lòng tràn đầy mong đợi, nhưng cô không nghĩ tới, Tống Mạc có tinh thần hăng hái như thế, thế nhưng bên trong cất giấu một cái bồn lớn chứa nước lạnh, cô nghe anh nhàn nhạt phun ra một câu "Tạm thời không thể quay về được", cô cảm giác cả trái tim mình như băng tuyết bao phủ.

Nửa tiếng tiếp theo, Tần Ngu lải nhải oán trách Tống Mạc không đủ săn sóc, không đủ yêu cô, còn liệt kê ra rất nhiều khuyết điểm, mới nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.

Nghe tiểu thê tử giận tím mặt cúp điện thoại, Tống Mạc nhếch môi, lúc này mới gọi điện thoại cho Hứa Văn kêu cô đặt vé máy bay.

―――

Cả ngày đều mệt mỏi không chịu nổi, cùng một người sau khi bị cô cự tuyệt còn phải đấu trí đấu dũng dây dưa không ngừng với hắn coi như xong đi, cô còn phải thời thời khắc khắc đối phó với một người phụ nữ tâm tư ác độc mỗi ngày tính kế cô, luôn làm khó làm dễ cô, Tần Ngu cảm thấy, hai mươi mấy năm qua, trừ thi tốt nghiệp trung học, đây là lần thứ hai trong đời cô phải động não nhiều như vậy.

Kéo thân thể mệt mỏi trở lại biệt thự, mới vừa bước vào cửa, một vòng tay ấm áp liền đánh tới, ôm cô vào trong lòng, ngay sau đó, chưa đợi cô thấy rõ ràng khuôn mặt, một nụ hôn xen lẫn nhớ nhung liền rơi xuống.

Cho đến khi không thở nổi, Tống Mạc mới buông cô ra, tựa vào trán cô, chóp mũi hai người đụng nhau.

Nhìn Tần Ngu trong ngực bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng mặt, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh lộ ra nụ cười thản nhiên.

Tần Ngu rối rít thở, trong bầu không khí nóng bỏng này, Tần Ngu không dám tin nhìn chằm chằm người đàn ông tối hôm qua còn thề son sắt với cô tạm thời không trở về được lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sững sờ mấy giây, liền nhanh chóng mừng rỡ, hậu tri hậu giác vào càng vùi sâu vào trong ngực của Tống Mạc, gắt gao ôm lấy anh, "Em không có mang theo Tống Lãng chạy trốn, em dọa anh đó, sao anh lại sợ hãi như vậy, lo lắng chạy về đây."

"..." Tống Mạc đưa tay sờ sờ cái trán của Tần Ngu, anh xem tiểu thê tử của mình có bị sốt không, phụ nữ bình thường vào lúc này đều là vui mừng đến phát khóc phun ra một câu, "Cuối cùng anh đã trở về, em rất nhớ anh" mà? Vì sao Tần Ngu lại phản ứng như vậy?

Oh, tiểu thê tử của anh quả nhiên là khác hẳn với thường nhân.

Sau lưng có hai đạo tiếng bước chân truyền đến.

Tần Ngu da mặt như bị phỏng, le lưỡi một cái, rời khỏi lòng anh, nhanh chóng nhìn vú Trương và Tống Lãng, kéo Tống Mạc đi tới bên cạnh bàn anh, "Ăn cơm ăn cơm."

Ở trước bàn cơm, khuôn mặt của cô còn có chút hồng, vừa rồi cô thế nhưng ở trước mặt Tống Lãng và vú Trương hôn môi với Tống Mạc, một chút ý tứ cũng không có, thật mất thể diện mà.

Tống Lãng thản nhiên ngồi trên ghế, như là người lớn cỡ nhỏ, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn hai người, "Cửu biệt trùng phùng, ba mẹ nên có nụ hôn nhiệt liệt nồng nàn chứ, sao lại vội vã ăn cơm như vậy?"

"Lần sau ba sẽ xem xét." Tống Mạc nhìn Tống Lãng nghiêm trang, khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói.

Tần Ngu liếc mắt nhìn vú Trương, sắc mặt lại nóng lên, gắp vào chén mỗi người một cái chân gà, "Câm miệng hết, ăn cơm đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.