Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 147: Một đường tai to mặt lớn



Editor: Trà sữa trà xanh

Sự xuất hiện của Tần Ngu, giống như một trái bom lớn nện xuống giới giải trí, kim bài tốt nhất, người đại diện tốt nhất, kịch bản tốt nhất, đều dành cho cô.

Cô như là một con ngựa đen, nhanh chóng vọt vào tầm mắt của công chúng.

Chỉ dựa vào bộ phim đầu tiên của minh “Thiên Hành”, Tần Ngu đã làm dậy sóng lớn, vẻ bề ngoài xuất chúng, sự tinh khiết và quyến rũ còn dung hợp hoàn hảo trong cô, thân hình mỹ lệ, tựa như trăng sáng, làm người ta tặc lưỡi tán thưởng, hơn nữa tác phong của cô lão luyện mà cay độc, như một thanh dao sắc bén được rèn trong lửa một ngàn năm, trong khi diễn, cô làm cho nhân vật của mình sống động như thật, ai xem qua bộ phim “Thiên Hành” kia, mọi người đều cảm thấy cô chính là Thiên Hành, chỉ có cô mới làm được như thế, thay bất kì người nào vào đều không diễn ra phong thái ấy. Cô diễn, hay vai diễn của cô, đều khiến người đã xem không thể quên được, ngay cả người đại diện kim bài cho tới bây giờ không khen ai Trần Yên cũng nói, trời sinh cô là diễn viên nổi tiếng, muốn không nổi tiếng cũng không được.

Tần Ngu chỉ mới diễn xong một bộ phim đầu tay mà đã làm khuynh đảo làng giải trí, nhanh chóng bộc lộ tài năng, kĩ thuật diễn xuất của cô, so với Thẩm Vi Nhi lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.

Vẻn vẹn thời gian một năm, cô từ một người vô danh tiểu bối bò lên trở thành một người tai to mặt lớn, có thể nói là một truyền kỳ trong giới diễn xuất.

Hồng nhan thì luôn gặp nhiều thị phi, còn cô thì scandal ít vô cùng, con đường cô đi thì lại bằng phẳng, có không ít người suy đoán, sau lưng cô có một thế lực cường đại, chính là nhờ thế lực này, làm cho cô ở trong giới văn nghệ sĩ vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó, đi không lùi bước. Còn thế lực sau lưng cô là ai, quá nhiều suy đoán, nhưng ai cũng nghĩ là vị đại cá sấu Tống Mạc một tay thao túng giới diễn nghệ.

Lúc nghe được báo cáo này, Tần Ngu đang nằm trên đùi Tống Mạc đắp mặt nạ.

Nghe được lí do thoái thác lần này, cô nén cười, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh, "Bọn họ đều nói anh là kim chủ của em, anh thấy thế nào?" Bởi vì đang đắp mặt nạ, cô nói chuyện có chút không lưu loát, giọng nói hết sức mềm mại, giống như đang làm nũng.

Anh ngẩng đầu khỏi sách, liếc nhìn cô một cái, nhíu mày, "Anh không nghe rõ em nói cái gì, giọng nói của em vặn vẹo quá đi."

Tần Ngu trầm mặc mấy giây, một phen tháo mặt nạ ra, nổi trận lôi đình từ trên ghế salon nhảy dựng lên, "Giọng nói của anh mới vặn vẹo!"

Tống Mạc lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, "Đại di mụ của em lại tới sao?"

Tần Ngu hừ lạnh một tiếng, "Anh dám quản em, khuya hôm nay anh ngủ ở ghế sô pha đi!"

Trong ti vi một giọng nữ duyên dáng còn đang báo cáo, nếu như mọi người có thể nhìn thấy bộ dạng trước mắt này, nhất định sẽ hận chết chính mình quá ngu xuẩn, nhất định bọn họ sẽ không tưởng tượng nổi, bọn họ cho rằng Tống Mạc bao dưỡng Tần Ngu, trên thực tế là cô chính là vợ của Tống Mạc, mà người mà bọn họ vốn cho rằng lạnh lùng như băng không có tình người thiếu tổng Tống thị, bây giờ giống như một con chó to lớn vô tội mà thảm thương, bị cô vợ nhỏ vô tình đuổi đi phải xách chăn mền ngủ trên ghế sô pha.

―――

Studio.

Tần Ngu gần đây tiếp nhận một vai mới, là bộ phim của đạo diễn Trần Kiếm, kịch bản không chê gì được, điều duy nhất làm người ta không hài lòng, chính là sự tồn tại của Thẩm Vi Nhi.

Trong bộ phim này, thật bất hạnh, cô lại là nữ chính, Thẩm Vi Nhi là nữ phụ, tuy nói cô mới đến giới giải trí, nếu so sánh với Thẩm Vi Nhi, đương nhiên là không nổi tiếng bằng, nhưng cô là người của Tống Mạc, lúc trước cô chỉ nói một câu hời hợt cô muốn diễn bộ phim này, Tống Mạc không nói hai lời, liền tóm vị trí nữ chính của Thẩm Vi Nhi xuống. Đối với chuyện này, Thẩm Vi Nhi liên tục canh cánh trong lòng, cô ta cũng không phải là người dễ bắt nạt gì, trong lúc chụp ảnh, người phụ nữ này trong tối ngoài sáng ngáng chân Tần Ngu không ít, bất quá, Tần Ngu cũng không phải là một quả hồng mềm mặc cho người bóp, huống chi, có Tống Mạc che chở cô, Thẩm Vi Nhi cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích.

Cho nên khi cô mới vừa đi vào studio, liền thấy Thẩm Vi Nhi đã ngồi ở vị trí chuyên môn của chính mình, trên người choàng một áo choàng xa xỉ, trong tay bưng một ly nước nóng, bên cạnh là ba tiểu minh tinh vây quanh líu ríu nịnh nọt.

Tần Ngu khinh thường liếc mắt nhìn, trực tiếp đi qua chỗ cô ta, ngồi ở chỗ ngồi của mình.

Ba tiểu minh tinh thấy cô đến, liền kiếm cớ rời khỏi chỗ Thẩm Vi Nhi, tiến tới bên người cô.

Tần Ngu cười nhẹ liếc mắt nhìn Thẩm Vi Nhi ở nơi xa, cô ta đang gắt gao trừng mắt với cô, khuôn mặt âm hiểm lại cay độc, tròng mắt như muốn lòi ra, cách khoảng cách không xa, Tần Ngu thấy rõ các đốt ngón tay của Thẩm Vi Nhi chụp ở trên ly nước khẽ trắng bệch cùng với sóng nước khẽ lay động trong ly.

Mấy giây sau, Tần Ngu không đếm xỉa tới thu hồi ánh mắt, giống như là không thèm để ý chút nào, sắc mặt hiền hòa hàn huyên cùng mấy tiểu minh tinh vây bên người.

Cô ở trong giới nổi danh là hòa đồng, không tự cao tự đại không áp chế người, cho tới bây giờ đều là bày ra bộ dáng cười mỉm, thoạt nhìn rất dễ gần, những nhân vật mới nổi này đương nhiên càng muốn nịnh bợ cô hơn.

Sau khi nói mấy câu hàn huyên, đạo diễn liền kêu quay phim.

Đám người lập tức giải tán, thợ trang điểm đến trang điểm cho cô, mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng.

Hôm nay diễn chủ yếu là cảnh công sở.

Một năm này, kĩ thuật diễn xuất của Tần Ngu càng lão luyện thành thục hơn, trẻ trung lúc trước sớm đã không còn, Thẩm Vi Nhi đã vào giới giải trí được sáu năm, kĩ năng đương nhiên không tồi, khi diễn chung thì vô cùng thuận lợi.

―――

Trong phòng làm việc, Tần Ngu mặc một thân trang phục nghề nghiệp trong tay ôm một xấp văn kiện dày, vội vàng hấp tấp xuyên qua một đám người quang vinh chói lọi, vội vàng đi giúp thủ trưởng đóng dấu văn kiện. Sợi tóc của cô hơi mất trật tự rủ bên mặt, bị mồ hôi trên gương mặt thấm ướt, ngượng ngùng áp vào gò má, rất chật vật.

Lần này nhân vật của cô là một nhân viên kém cỏi trong công ty, bởi vì được tổng giám đốc ưu ái mà bị người ta gạt bỏ.

Thẩm Vi Nhi diễn vai người ái mộ tổng giám đốc, không thích cô nhất trong tất cả nhân viên, trùng hợp lại rất giống trong đời thường.

Thấy Tần Ngu cuống quít chạy tới, cô lộ ra một tia trào phúng vui vẻ với đồng nghiệp bên cạnh, bưng tách cà phê nóng hổi trong tay, chậm rãi, mặt mỉm cười, đi tới hướng của Tần Ngu.

Lúc đi qua bên người Tần Ngu, cố ý đụng vào cô, cà phê nóng hổi hất vào áo sơ mi trắng của Tần Ngu, nhuộm một mảng lớn, mà văn kiện trong tay Tần Ngu, bởi vì cái va chạm cố tình này, giấy trắng tinh bay tán đầy đất, dính cà phê rơi vãi trên mặt đất, tất cả văn kiện, đều bị thấm ướt.

Tần Ngu đột nhiên kinh hô một tiếng, ngã xuống đất, thậm chí cái trán còn đâm vào góc bàn.

Bộ dáng thống khổ, đáng thương kia, trông rất sống động, cực kỳ tự nhiên, đám người phó đạo diễn, đạo diễn, biên kịch cũng nhịn không được âm thầm khen.

Chỉ là, mấy giây sau, khi kịch bản đã đổi qua cảnh khác, Tần Ngu vẫn chưa đứng dậy, che cái trán ngồi dưới đất, không nhúc nhích, khuôn mặt rối rắm, lông mày sít sao chau vào một chỗ.

Trong lòng mọi người nhảy dựng, không đúng, cô không phải là đang diễn, cô bị thương thật!

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ studio đều sôi trào lên, thân thể Tần Ngu quý báu vô cùng, từng bộ phận trên người đều được mua bảo hiểm với giá trên trời, chỉ cần bị thương một chỗ, toàn bộ tổ phim đều đền không nổi.

Thậm chí đạo diễn quên hô cắt, lập tức vội vàng hấp tấp chạy đến, ngồi xổm người xuống hỏi thăm thương thế của Tần Ngu.

Thấy thế, một đám người đều theo tới, người vây quanh thành một vòng, nguyên một đám người sốt ruột như nằm trên chảo nóng, giống như người đụng vào góc bàn chính là mình.

Chỉ có Thẩm Vi Nhi, choàng áo choàng đứng ở góc tường cười lạnh nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, đáy lòng thoáng thư thái không ít.

Người đại diện đến đỡ Tần Ngu dậy, hỏi cô có muốn đi bệnh viện hay không.

Tần Ngu nhịn đau, nhắm mắt lại nhe răng nhếch miệng dùng sức vuốt vuốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô không có nhu nhược đến nỗi mới đụng một cái liền giống trống khua chiên đến bệnh viện.

Chậm rãi mở mắt ra, không nói một lời, đi ra khỏi đám người, lẳng lặng nhìn về phía Thẩm Vi Nhi đứng ở đàng xa như việc không liên quan đến mình xem náo nhiệt, lặng im mấy giây, hé mắt, đi đến chỗ cô ta.

Xem tới lần trước cô còn chưa dạy dỗ đủ người phụ nữ này.

Vừa đi được hai bước, ở lối vào studio, có một bóng người, bóng dáng cao lớn của Tống Mạc đi vào, áo sơ mi trắng quần tây đen, tây trang giày da, anh tuấn bức người.

Trong đám người nhất thời cúi đầu vang lên tiếng nghị luận, anh giống như không nghe thấy, trực tiếp đi tới chỗ cô, ánh mắt vững vàng khóa ở chỗ sưng đỏ trên trán Tần Ngu, lông mày khẽ chau lại.

Tần Ngu nhìn thấy ánh mắt đột nhiên trở nên giằng co ở trên người Thẩm Vi Nhi khi thấy Tống Mạc, mím môi, đáy lòng cười lạnh vài tiếng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ủy khuất, đáng thương nhìn về phía Tống Mạc.

Anh mở miệng, lạnh như băng, không có cảm xúc nói, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tất cả mọi người đều bị khí tức trên người anh rùng mình kinh hãi một cái, thoáng chốc toàn bộ studio đều an tĩnh lại.

Ánh mắt của Tần Ngu chậm rãi rơi vào trên người Thẩm Vi Nhi, nước mắt lóng lánh mang theo một tia giảo hoạt vui vẻ, "Tống tổng, không có việc gì, chỉ là trong quá trình quay phim, chị Trầm không cẩn thận dùng quá sức, làm tôi đụng vào góc bàn, đều do tôi không tốt, không đứng vững."

Thẩm Vi Nhi làm diễn viên đã 6 năm, lúc quay phim sẽ dùng quá lực sao? Dùng quá sức sao, làm sao có thể? Cho nên, cô ta là đang cố ý.

Ý tứ trong lời nói của Tần Ngu, tất cả mọi người đều nghe được.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả nhân viên đều nhìn về phía Thẩm Vi Nhi, trong ánh mắt đều lộ ra khinh bỉ.

Thẩm Vi Nhi đâm lao phải theo lao, đứng ở tại chỗ, giống như sa vào mục tiêu công kích, trên mặt đã khó coi càng khó coi hơn nữa.

Tống Mạc đè xuống ý muốn tiến lên xem xét vết thương của Tần Ngu, sắc mặt lạnh nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Vi Nhi, "Nếu như ở dưới mí mắt của tôi phát sinh chuyện như vậy nữa, Thẩm Vi Nhi, tôi lập tức khiến cô biến mất ở trong cái vòng luẩn quẩn này."

Tần Ngu và Thẩm Vi Nhi đều đầu quân và cùng công ty, thấy Tống Mạc che chở Tần Ngu rõ ràng như vậy, hốc mắt của Thẩm Vi Nhi liền hồng hồng.

Tại sao người đàn ông này lại ngoan độc với cô như vậy, cô yêu anh mà?

Tống Mạc không thèm để ý tới cảm xúc hỗn lộn trong mắt Thẩm Vi Nhi, xoay người nhìn về phía người đại diện Trần Yên của Tần Ngu, "Lập tức đưa cô ta vào bệnh viện."

Lúc rời đi, Tần Ngu nhìn về phía Thẩm Vi Nhi, đáy mắt lộ ra vui vẻ thắng lợi, lớn lối lại cao ngạo.

Thẩm Vi Nhi tự nâng cục đá đập vào chân mình, dám bắt nạt Tần Ngu cô sao, cũng không nhìn xem cô ta là ai!

Tống Mạc theo sát sau lưng Tần Ngu đi ra studio.

Studio một lần nữa khôi phục trạng thái sôi trào, Thẩm Vi Nhi đỏ bừng hốc mắt đứng ở trong một vùng hỗn loạn, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Ngu rời đi, gắt gao cắn môi dưới, đáy mắt lộ ra ngoan lệ, rất lâu, cho đến khi môi dưới bị cắn xuất huyết, Thẩm Vi Nhi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Người phụ nữ này, cô tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.