Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Văn phòng trên tầng hai.
Thẩm Loan ngồi trước máy vi tính bật camera.
Trên màn hình, có một đoạn hội thoại video với chính Thẩm Loan ở góc dưới
bên phải, hình ảnh bên kia được phóng đại ở giữa.
Chỉ thấy phòng khách sạn rộng rãi, ban đêm ngoài cửa sổ tối om, lấp lóa ánh
đèn, người ngồi trước cửa sổ một tay cầm tài liệu, một tay cầm bút vừa nói
chuyện, vừa lật tài liệu như gió.
Tầm mắt người phụ nữ đặt trên tài liệu, khẽ gật đầu, mái tóc dài tùy ý vén ra sau
đầu, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng, chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu tím,
cổ hình chữ V có ren.
Cô đang chăm chú vào công việc của mình nhưng cũng đồng thời vô thức thể
hiện phong tình của mình.
"... Tình hình hiện tại ở đây khái quát là như thế này. Tiến độ tổng thể nhanh
hơn so với kế hoạch hai năm. Chỉ cần phía châu Âu Lý Phục đàm phán xong,
thị trường toàn cầu sẽ bước đầu được mở rộng."
Thời điểm Miêu Miêu nhận được số liệu thống kê, mặc dù đã đoán được điều
đó, nhưng cô ấy vẫn không thể kiềm chế được mà phấn khích.
Nếu không phải ở đó có rất nhiều nhân viên, hẳn cô ấy đã phải nhảy cẫng lên vì
phấn khích từ lâu, chỉ là cô ấy sợ sẽ làm mất đi uy nghiêm của cấp trên.
Đã ba năm kể từ khi cô ta rời Hoa Hạ và tới nước M xa xôi cũng là vì thời điểm
này!
Thẩm Loan mỉm cười nhìn đôi lông mày giãn ra và tinh thần phấn chấn của
người phụ nữ trong video.
"Cô và Lý Phục đã làm rất tốt."
Đáy mắt Miêu Miêu lộ ra một chút hơi nước, thế giới có biết bao người ai lại có
thể may mắn như cô, sinh ra dưới đáy của xã hội lại có thể có cuộc sống được
như bây giờ, mọi thứ cô có được hiện tại đều là do Thẩm Loan đã ban cho cô.
Giờ đây cô không còn là cô gái mập mạp thô kệch bị người ghét bỏ như trước
kia nữa, làm lễ tân nhỏ lương vài nghìn tệ một tháng rồi sống chờ chết.
Ba năm này, cô ta khác hẳn so với ba năm trước.
Đầu tiên là ngoại hình. Miêu Miêu đã giảm cân được từ 3 năm trước, nhưng cô
chỉ "gầy" thôi, đường nét và tỷ lệ cơ thể vẫn không được cải thiện.
Vài năm trở lại đây, cô nhất quyết tập thể dục sau giờ làm việc, không còn mù
quáng chạy cân nặng trên bàn cân mà chú trọng hơn đến việc giữ dáng, dinh
dưỡng và sức khỏe.
Đôi khi để tăng cơ, cô ấy còn cố tình ăn nhiều hơn.
Thứ hai là khả năng làm việc. Ba năm trước, cô ta là "trợ lý" và "thư ký" của
Thẩm Loan, cô ấy thực hiện một cách hiệu quả và hoàn hảo mọi chỉ thị của
Thẩm Loan, cô ấy không có nhiều ý tưởng và chính kiến của riêng mình.
Những điều thích và không thích của Thẩm Loan cũng là những điều cô ấy
thích và không thích; những nỗi buồn và niềm vui của Thẩm Loan cũng là nỗi
buồn và niềm vui của cô ấy.
Bây giờ Miêu Miêu đã có thể tự mình hành động, trở thành một vị tướng hùng
mạnh dưới quyền của Thẩm Loan, văn có thể "định quốc", võ có thể "mở rộng
lãnh thổ".
Người trước và người sau giống như "nội thần" và "ngoại thần" thời cổ đại.
Các quan thượng thư, việc làm mỗi ngày là nghiên cứu làm cho vua vui lòng,
lấy lòng quân vương.
Các ngoại thần làm việc chăm chỉ và đưa ra những quyết định quan trọng,
không cần khéo léo đưa đẩy, chỉ cần một lòng trung thành với vua..
Thẩm Loan: "Lý Phục đã gửi cho tôi một email hai ngày trước, sự việc ở châu
Âu đã bàn bạc xong. Anh ta sẽ trở về Trung Quốc sau khi hoàn thành sắp xếp
công việc của mình."
"Suýt..." Miêu Miêu hít vào một hơi khí lạnh: "Hai ngày trước? Anh ta còn sớm
hơn tôi luôn? "
Thẩm Loan gật đầu: "Trước mắt thì là như vậy. "
"Cái tên Lý Phục này! " Sắc mặt Miêu Miêu thay đổi rõ rệt, cô ta nghiến răng
nghiến lợi.
Nhiều năm qua, lúc nào cô ấy cũng rất hài lòng với bản thân của mình, điều duy
nhất không hài lòng chính là Lý Phục!
Anh chàng này không biết đã ăn phải loại thần dược nào, hay do anh ta được đả
thông hai mạch Nhâm Đốc mà nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực của Thẩm
Loan. Bất kể năng lực hay lòng trung thành của anh ta với Thẩm Loan đều
không ngừng tăng lên với tốc độ có thể dễ dàng thấy được bằng mắt thường.
Thẩm Loan cũng rất coi trọng dạng người này, đương nhiên Lý Phục được trọng
dụng, chưa đầy nửa năm đã được Thẩm Loan xếp ngang hàng với cô để phụ
trách nhiệm vụ mở rộng ra thị trường Châu Âu.
Mấu chốt là anh chàng này im lặng không nói tiếng nào, không biết còn tưởng
anh ta là đồ vô tích sự, không làm nên trò trống gì, nhưng người ta đã sớm ngồi
trên tên lửa phóng lên trời lâu rồi.
Nhớ trước kia vào lúc cô ta còn tung tăng đi theo sau Thẩm Loan, còn không
biết Lý Phục ở cái xó nào cho muỗi cắn đâu.
"Sao, cô có thành kiến với anh ta?" Thẩm Loan nói đùa.
Không phải dạng hỏi thăm dò gì, cô hỏi rất quang minh chính đại.
Nếu cô ta có bất kỳ ý kiến, chỉ cần nói rõ ra là được.
Không có ý kiến thì chỉ cần bảo là không có ý kiến.
Nếu nó tốt, cô sẽ nghe, nếu nó không tốt, cô sẽ không nghe.
Tóm lại, để trả lời câu hỏi của Thẩm Loan không cần phải vòng vo Tam quốc
làm gì cả.
Miêu Miêu gật đầu: "Đương nhiên là có ý kiến! Mỗi lần Lý Phục này hỏi về
tiến độ của anh ta, anh ta sẽ luôn không cảm xúc nói rằng "còn đang tiến hành ",
nên tôi nghĩ anh ta cứng miệng không muốn mất mặt..."
Miêu Miêu mím môi. "Tôi cũng thận trọng, sợ chọc anh ta đau chân và làm tổn
thương lòng tự trọng của anh ta. Nhưng kết quả..."
Mắt trợn trắng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Người ta là làm ăn lớn nên làm sao
để ý đến đám tép riu là tôi đâu."
Thẩm Loan nghiêng đầu quay sang máy vi tính khác: "Nghe thấy hết chưa. "
Miêu Miêu: "?" Cô ấy đang nói chuyện với mình sao? Phải không nhỉ?
"Khụ... Tôi nghe rồi. Không ngờ giám đốc Miêu lại có ý kiến lớn với tôi như
vậy."
"Lý, Lý Phục?!" Miêu Miêu giật mình, cả người đều không khỏe.
"Xin lỗi, anh ta vừa gọi điện tới. Tôi đang nói chuyện với cô rồi tôi vô tình bấm
máy trả lời." Thẩm Loan chậm rãi giải thích, nhưng giọng điệu của cô nhàn nhã
như quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt không chê chuyện này lớn hay nhỏ.
Cho nên, Lý Phục nghe thấy hết tất cả những lời than phiền (tồi tệ) của cô ấy
rồi?
Miêu Miêu: Để tôi chết đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.