Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lý Phục: "Thật sự bán rồi?"
Thẩm Loan: "Bán rồi."
"Bán đi với giá bao nhiêu?"
Thẩm Loan đưa ra một số, tuy Lý Phục đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn có chút
kinh ngạc: "Đây không phải là một con số nhỏ, chi thứ nhà họ Thẩm có thể một
ngụm nuốt vào cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay."
"Là chi bên Thẩm Xuân Hòa."
Khó trách lại có thể như thế...
Lý Phục hiểu rõ.
Tuy Thẩm Xuân Hòa phụ thuộc vào dòng chính, nhưng ông ta cũng không phải
là lũ sâu bọ vô dụng. Ở Kinh Bình, ông ta không chỉ có sản nghiệp và công ty
của riêng mình, còn vô cùng phát triển.
Có thể thu mua được mảnh đất kia cũng không bất ngờ lắm, chỉ là......
Lý Phục nhìn về phía Thẩm Loan, ánh mắt lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu,
anh ta biết Thẩm Loan luôn có khoảng cách với người này, thậm chí tới nỗi như
nước với lửa, người chết thì ta sống.
Thẩm Loan: "Anh có thắc mắc gì thì cứ hỏi thẳng."
"... Hiện giờ mảnh đất này thuộc về danh nghĩa của Thẩm Xuân Hòa, chúng ta
muốn có được phải giành lấy từ tay ông ta, là ý này sao?"
"Anh có thể hiểu như thế."
"Vì công hay là vì tư?"
Miêu Miêu hít một hơi khí lạnh, cô không nghĩ tới lá gan Lý Phục lại lớn như
vậy, cư nhiên dám chất vấn Thẩm Loan.
Chà, thật ra cô cũng rất tò mò.
Vẻ mặt Thẩm Loan không thay đổi: "Vì công." tạm dừng trong chớp mắt:
"Cũng vì tư, giữa hai bên cũng không tồn tại mâu thuẫn."
"Đồ vật đối phương đã nuốt vào miệng, sợ sẽ không dễ dàng nhổ ra như vậy."
"Phải không?" Thẩm Loan nhếch môi: "Nghĩ kỹ đi rồi nói tiếp."
Lý Phục im lặng.
Vẫn là Miêu Miêu phản ứng nhanh: "Tôi nghe nói thuế vào đầu năm có thay
đổi, Bác Đạt đã bị tra ra chưa nộp thuế tám con số, chỉ còn thời hạn ba tháng
nộp bổ sung."
Ánh mắt Thẩm Loan tán thưởng nhìn cô.
"Vào thời điểm này mà Thẩm Xuân Hòa còn muốn nuốt đất vào, cơ bản chính
là có chút quá sức, vốn có thể bị đứt đoạn bất cứ lúc nào."
Giống như một con lạc đà bị quá tải, lúc tới cực hạn thì dùng một cọng rơm
cũng có thể ép cho con lạc đà đó bị ngã!
Bản thân Thẩm Xuân Hòa không ý thức được vấn đề này sao?
Không, ông ta càng rõ ràng hơn so với bất cứ ai.
Nhưng đối với một người "mạo hiểm", thấy trước nguy hiểm không có nghĩa là
ông ta sẽ ngay lập tức dừng lại, ngược lại, ông ta sẽ càng hưng phấn, càng thêm
nóng lòng muốn thử.
Bởi vì ——
Nguy hiểm càng lớn thì cũng có nghĩa là lợi ích cũng càng lớn.
Tâm lý đánh cược làm Thẩm Xuân Hòa tình nguyện sẵn sàng mạo hiểm.
Thẩm Loan: "Hiện tại, Bác Đạt vừa phải đối mặt với việc thu thuế, nộp thuế,
vừa phải chịu áp lực tài chính do việc mua đất mang lại. Một chút rắc rối nhỏ
cũng có thể giáng một đòn nặng nề vào ông ta. Tính tiếp nữa thì ông ta dù có
tiền mua đất cũng không có tiền để phát triển mảnh đất đó, cuối cùng quyền sở
hữu đất vẫn sẽ bị thu hồi."
Bất kể là tiến hay lùi đều lọt vào sương mù.
Trừ khi Thẩm Xuân Hòa có thể tìm được cửa để đột phá, kéo người mới nhập
cuộc, nếu không ông ta chính là đang khiêu vũ trên mũi đao.
"Nếu anh là Thẩm Xuân Hòa, kế tiếp anh sẽ làm gì?"
Lý Phục trầm ngâm trong chớp mắt: "Tìm người hợp tác, cùng nhau khai phá,
hoặc là tìm người góp vốn."
"Còn cô thì sao?" Thẩm Loan xoay qua nhìn Miêu Miêu.
"Không thể nào trốn khỏi thuế của chính phủ đâu bởi vì chính phủ bên kia một
khi công khai, danh dự của Bác Đạt sẽ bị hủy, không nhiều thì cũng ít tập đoàn
sẽ xuất hiện nguy cơ. Dưới tình huống như vậy nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn từ bỏ
quyền phát triển miếng đất kia, nhưng mà quay một vòng lớn như vậy, không
thể nào có thể bán với giá khi mua vào, dù sao cũng phải thu lại một chút lãi."
Lý Phục nhíu mày: "Như thế nào lại như vậy? Chờ cho đến lúc kia, mảnh đất
chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, Thẩm Xuân Hòa muốn ném còn
không kịp, còn đòi bán giá cao."
Miêu Miêu nhoẻn miệng cười: "Thẩm Xuân Hòa muốn ra tay, cũng không có
nghĩa là những người khác không muốn ra tay."
Lời này nghe có chút phức tạp.
Nhưng Lý Phục cân nhắc kỹ càng, kinh ngạc phát hiện ra một ý nghĩa khác.
Miêu Miêu nhún vai, xòe tay ra: "Rất đơn giản, chỉ cần một cuộc đấu giá là có
thể giải quyết."
......
Mười một giờ, cuộc họp kết thúc.
Lý Phục lái xe ra khỏi ga ra, dừng ngay bên cạnh Miêu Miêu: "Ngẩn ra đấy làm
cái gì? Lên xe, tôi chở cô về."
Miêu Miêu cũng không khách sáo với anh ta, kéo ghế phụ, rút dây an toàn rồi
thắt lại.
"Á..."
"Cô sao vậy?" Lý Phục nghiêng đầu.
"Tay bị kẹt, không nhúc nhích được."
"Để tôi nhìn xem..." Người đàn ông nghiêng nửa người về phía cô ta.
Miêu Miêu ngả người ra sau nhường chỗ cho anh ta.
Lý Phục dùng sức, nhưng vẫn không làm gì được: "Xin lỗi, để tôi thử lại lần
nữa."
Lại tiếp tục, vẫn là không nhúc nhích.
Ách......
Lý Phục: "Xe này đã lâu không được lái."
Miêu Miêu: "Ừ."
Lý Phục: "Hôm qua tôi vừa mới về nước, chưa kịp đưa đi sửa chữa bảo trì."
Miêu Miêu: "Ừ."
Lý Phục: "Ngày mai sẽ chạy đến cửa hàng 4S."
Miêu Miêu: "Thật ra anh không cần giải thích nhiều như vậy, chỉ cần giúp tôi
mở cái này ra thôi."
Lý Phục: "À."
Nửa phút sau, người đàn ông: "Được rồi."
Miêu Miêu: "Anh làm gì mà không đổi xe mới?"
"Lười đi đổi."
"Không phải......" Miêu Miêu thực không hiểu: "Sao anh có thể lười đổi xe? Vậy
anh kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?"
Một chút cũng không biết tận hưởng cuộc sống.
Lý Phục khởi động xe, giữ vững tay lái bằng cả hai tay, ánh mắt nhìn thẳng phía
trước, chỉ nói ba chữ ——
"Nuôi bà xã."
Miêu Miêu khóe miệng giật giật, nghĩ anh ta đang bao biện: "Vợ tương lai của
anh lợi hại như vậy sao? Phải tốn nhiều vốn nuôi như vậy."
Lý Phục: "Đương nhiên rồi."
Đến đèn đỏ, xe dừng lại 30 giây rồi rời đi.
Trên đường, một bóng người đứng đờ đẫn nhìn về hướng chiếc xe đang phóng
đi, ánh mắt vô hồn. "Chủ tịch Thẩm? Chủ tịch Thẩm?!"
"...Hả? Có chuyện gì?" Thẩm Xuân Hàng bỗng hoàn hồn, nhìn về phía người
kia.
"Dự án này có sự đầu tư của ngài sẽ..."
Lời hay của đối phương không ngừng thốt ra, lời hay ý đẹp cứ dồn dập truyền
đến, nhưng một chữ Thẩm Xuân Hàng cũng không nghe vào.
Là cô ấy sao?
Không thể nào!
Rõ ràng cô ta vẫn còn ở nước ngoài mà, nhất định là anh ta đã nhìn lầm!
Đúng vậy, là anh ta đã nhìn lầm thôi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.