Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Hồ Chí Bắc xòe hai tay ra, nhún vai: "Chuyện này thì tôi không thể đảm bảo.
Dù sao thì Thẩm Loan không phải giống người phụ nữ bình thường, cô ấy hoàn
toàn không ra bài theo lẽ thường."
Lục gia rơi vào trầm tư.
Qua một lúc lâu, ngay khi Hồ Chí Bắc nghĩ rằng lần "hiến kế" này sẽ thất bại,
Quyền Hãn Đình đột nhiên nói: "Vậy thì thử xem sao."
Hồ Chí Bắc: "?!"
Lục Thâm: "!"
Sở Ngộ Giang: "..."
Cứ như vậy, cả một tuần Quyền Hãn Đình nhẫn nhịn không xuất hiện trước mặt
Thẩm Loan, nhưng vẫn cho người đi theo dõi.
Mỗi ngày Thẩm Loan làm gì hay gặp ai, cấp dưới đều báo cáo.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Ngày đầu tiên, Lục gia rất bình tĩnh.
Bởi vì câu nói của Hồ Chí Bắc: Ta không phải là núi, núi cũng chẳng phải ta, là
người ai không có một chút kiêu ngạo?
Quyền Hãn Đình còn hơn cả "chút kiêu ngạo", trên đời này không có ai có thể
khiến anh cúi đầu, trừ Thẩm Loan.
Không phải chỉ là đo kiên nhẫn cùng nghị lực thôi sao?
Thẩm Loan hơn người, nhưng anh cũng không kém.
Cứ vậy đi!
Cho nên, Lục gia đã lên kế hoạch thời gian của mình rất tốt, buổi sáng rời
giường tập thể dục, sau khi tập luyện xong thì ngâm mình trong suối nước nóng,
dùng bữa trưa, chợp mắt một chút, sau đó ghé phòng thí nghiệm của Thiệu An
Hành hơn hai giờ, sau cùng lại đến phòng tập để rèn luyện phục hồi thể chất.
Sau khi ăn tối thì bắt đầu giải quyết công việc, đến 11 giờ đêm mới rời khỏi
phòng làm việc rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cả một ngày trời, bận rộn, căn bản là không còn sức lực để nhớ thương những
cái khác.
Quyền Hãn Đình đang dùng hành động thực tế để tuyên bố rằng-Tôi không
thèm để ý, tôi rất phật hệ, tôi không chút hoang mang, tôi rất thành thục.
Nhưng thực tế thì...
"Alo."
"Lục gia."
Người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng hai, ánh đèn kéo bóng
của anh dài ra, giờ phút này anh đang cầm điện thoại di động và nói chuyện với
người khác.
Không, nói đúng ra, hẳn là nghe đối phương báo cáo.
"... 8 giờ sáng đưa cậu chủ nhỏ đi ăn sáng, sau đó đến bệnh viện, buổi trưa bọn
họ mới ra khỏi bệnh viện, buổi chiều đi dạo phố mua đồ, đa phần là đồ gia
dụng... Đêm xuống mới trở về Mật Đường."
Quyền Hãn Đình: "Hết rồi à?"
Cấp dưới: "Hết rồi."
"Cô ấy không mất hồn mất vía, nhìn đông nhìn tây sao?"
Ặc...
"Tôi thấy hẳn là không có."
Đôi mắt Quyền Hãn Đình tối sầm: "Gửi hết ảnh chụp lại đậy đi." Tôi tự mình
tìm!
Cấp dưới vội vàng đáp ứng, run bần bật cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, may mắn
anh ta vẫn còn sống.
Năm phút sau, toàn bộ ảnh chụp được gửi đến hộp thư.
Quyền Hãn Đình đã đợi từ lâu, bấm tải về rồi lật xem từng cái một.
Bức ảnh này là đang đi chơi với Tán Tán, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào
đứa bé, gần như cứ đi ba bước là lại cúi đầu, luôn chú ý.
Tấm này là vào trung tâm mua sắm, cầm lấy một tấm drap trải giường để thử
cảm giác, tất nhiên, mọi sự chú ý đều tập trung vào đồ vật.
Tấm này là đang dùng bữa trưa, hết lòng hết dạ tập trung vào đồ ăn ngon, thỉnh
thoảng lại dành thời gian gắp đồ ăn cho Tán Tán.
Tấm này...
Càng xem nhiều, Quyền Hãn Đình không ức chế được bực bội trong lòng.
Bởi vì hành vi của Thẩm Loan quá bình thường, như thể cuộc sống của cô vốn
dĩ là như vậy, cho nên cô không nhanh không chậm, rất bình tĩnh.
Mà một ngày như vậy lại là một ngày không có Quyền Hãn Đình anh.
Đêm nay, Lục gia bị mất ngủ.
Đến nỗi hôm sau không thể thức dậy tập thể dục buổi sáng đúng giờ.
"Lục ca ra ngoài rồi sao?" Lục Thâm sáng sớm đã lái xe đến đây, không thấy ai,
tìm kiếm khắp khu đất trống bên ngoài cũng không có.
Hiện tại anh ta đang nghỉ phép chờ phân công, bên trên không biết sắp xếp cái
gì cho anh ta mà chậm chạp mãi chẳng thấy, các chiến hữu cùng chức vị và
quân hàm với anh ta đều đã đi báo danh, nhưng anh ta vẫn còn đang chờ kết
quả.
May mắn thay, Lục Thâm không có ưu điểm nào khác, nhưng anh ta có một tấm
lòng rộng lớn.
Mặc dù ba năm làm việc chăm chỉ cùng tập luyện đã khiến anh ta trưởng thành
rất nhiều, nhưng tính cách trời sinh đã gắn chặt, có thể thay đổi, nhưng không
thể hoàn toàn loại bỏ.
Ví dụ, anh ta có thể dãi nắng dầm gió trong trại, nhưng cũng có thể sống buông
thả; anh ta có thể nghiêm khắc trước mặt binh lính của mình, thay một thân
quân phục lại có thể đùa giỡn trêu chọc.
"Tôi biết ngay là anh ấy không qua được một ngày mà, nữa, lại đi tìm Thẩm
Loan..." Lục Thâm ngồi xuống sô pha, nói với Sở Ngộ Giang những lời thấm
thía: "Anh nói xem có phải kiếp trước Lục ca của tôi nợ người phụ nữ đó
không? Cho nên đời này mới bị cô ta mê hoặc ba đường bảy lối như thế, đòi
sống đòi chết?"
Sở Ngộ Giang:" Lục gia không có đi ra ngoài, anh ấy ở lầu hai. "
Lục Thâm: "..." Sao anh không nói sớm?
Sở Ngộ Giang: "?" Cậu nói nhanh như vậy, tôi đây cũng muốn có cơ hội mở
miệng lắm chứ.
"Khụ... Lần sau tôi sẽ chú ý!"
"... Ồ."
Lục Thâm nâng cổ tay lên liếc mắt nhìn thời gian: "Không đúng, giờ này ngày
thường Lục ca đã đi huấn luyện rồi, sao hôm nay lại?"
Sở Ngộ Giang lắc đầu:"Tôi không biết."
"Để tôi lên xem thử..." Vừa nói, anh ta vừa định lao lên tầng hai.
Sở Ngộ Giang kịp thời ngăn cản người lại: "Tôi khuyên cậu không nên lên."
"Tại sao?"
"Tam gia đã bị đuổi xuống một lần." Cậu có chắc chắn muốn lên lần thứ hai
không?
Tiểu Thất gia xoay người rời đi.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào...
Buổi trưa, Lăng Vân đã trở lại, câu nói đầu tiên sau khi vào cửa: "Tôi muốn gặp
Lục gia."
Thấy anh ta phong trần mệt mỏi, sắc mặt còn không thoải mái, Sở Ngộ Giang
trực tiếp đưa anh ta vào phòng làm việc.
Cốc, cốc, cốc—
"Vào đi."
Hai người đẩy cửa bước vào trong, Sở Ngộ Giang nói, "Lục gia, Lăng Vân đã
về rồi."
Tim Quyền Hãn Đình đập loạn xạ, từ từ ngước mắt lên.
Lăng Vân bước tới, vẻ mặt kính cẩn: "Gia, tôi đã điều tra ra."
"Nói đi."
Hôm đó, Quyền Hãn Đình giả làm bác sĩ, rút hai ống máu của Tán Tán ra.
Không phải như Thẩm Loan nghĩ là dùng để xét nghiệm ADN, mà là cho Lăng
Vân quay trở lại Đảo Chiếm Ngao, mượn sự hỗ trợ của các thiết bị y tế tiên tiến
nhất trên đảo tiến hành xét nghiệm phân tích.
Còn tiện tay giải quyết Phan Hiểu Kinh, nhưng cũng khiến Thẩm Loan hiểu lầm
anh sâu hơn.
Cô cũng không nghĩ tới, với sự tin tưởng và bao dung của anh dành cho cô, làm
sao anh có thể nghi ngờ rằng con trai cô không phải của mình?
Hơn nữa, ngoại hình của Tán Tán gần như giống một khuôn đúc ra với anh, chỉ
cần mắt không mù thì ai cũng có thể nhìn thấy.
Có lẽ Thẩm Loan chỉ là muốn kiếm cớ để hận anh.
Đã oán hận đến mức như vậy sao?
Quyền Hãn Đình bất chợt buồn bã, muốn biện hộ cho bản thân, nhưng cuối
cùng một câu cũng không nói, để cô hiểu lầm anh.
Nếu điều đó khiến cho cô ấy cảm thấy tốt hơn, anh thực sự không để ý bản thân
oan uổng.
Nói cho cùng thì năm đó là anh sai, rất xin lỗi cô trước đây.
Bây giờ kết quả thành như vậy, cũng là anh xứng đáng!
Gieo gió thì gặt bão, đừng oán trời trách đất làm gì.
Tuy nhiên, sau khi Lăng Vân lên đảo, anh ta đã ngay lập tức đưa hai ống máu
được bảo quản cẩn thận cho đoàn đội y tế của nhà họ An.
Vốn tưởng rằng kết quả sẽ có sau vài ngày, chậm nhất cũng không quá một
tuần.
Nhưng mà trên thực tế, tình hình còn tệ hơn Quyền Hãn Đình dự tính, phải mất
nửa tháng mới có được báo cáo kiểm tra sơ bộ.
Bây giờ nó đang nằm trong tay của Lăng Vân.
"Đưa nó cho tôi."
"Vâng." Lăng Vân bước tới.
Quyền Hãn Đình đích thân tháo dây niêm phong, lấy ra một xấp giấy A4, quét
đại khái số liệu trước đó, cuối cùng tập trung vào báo cáo tổng kết cuối cùng.
Người ta khẳng định rằng trong máu của Tán Tán có gen mang bệnh, mà còn
không chỉ một loại, thậm chí có thể có những đột biến gen không thể đoán trước
được, những biểu hiện cụ thể có thể tốt hoặc xấu tùy theo cuộc sống cá nhân.
Tốt thì có thể lấy được những gen chất lượng cao và truyền lại cho thế hệ sau.
Xấu có thể gây ra tàn tật, sa sút trí tuệ, sinh bệnh giai đoạn cuối, v.v.
Theo thông tin mà Quyền Hãn Đình điều tra được hiện tại, thực sự sức khỏe của
Tán Tán không tốt, thường xuyên phải đến bệnh viện, bây giờ đã tốt hơn một
chút, trước một tuổi hầu như chỉ ở trong bệnh viện.
Điều này có thể tra được từ các kho lưu trữ ở các bệnh viện lớn, nó không khó.
Phần khó là nguyên nhân bị bệnh.
Chỉ là, cho tới bây giờ Quyền Hãn Đình vẫn không có manh mối.
Vậy nên lúc này mới sai Lăng Vân gửi máu đến hòn đảo để xét nghiệm và phân
tích.
Không phải lúc trước anh không muốn hỏi Thẩm Loan, mà là sau khi nghĩ lại
anh đã từ bỏ.
Thứ nhất, Thẩm Loan chưa chắc đã biết; thứ hai, dù biết thì cô cũng không bắt
buộc phải nói ra; thứ ba, tình trạng sức khỏe của con trai cô có vấn đề, với tư
cách là một người mẹ, cô càng lo lắng hơn, Quyền Hãn Đình thực sự không
muốn vạch ra vết sẹo của cô.
Năm đó, nếu anh không bỏ đi, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc mẹ con họ, thì ít
nhất Thẩm Loan sẽ không buộc phải đối mặt với tất cả những điều này một
mình.
Cho nên, cô hận anh như thế nào đi nữa cũng không thể trách.
Mỗi khi nghĩ đến, Quyền Hãn Đình nóng lòng muốn tự sát!
"Đây là kết quả nghiên cứu trong nửa tháng của cả đội? Không có nguyên nhân
cụ thể, thậm chí còn chưa tìm ra bệnh?!"
Lăng Vân chỉ cảm thấy một cỗ trọng lực chụp lên đầu mình, gần như khiến cậu
bị ngạt thở.
"... Đây chỉ là kết quả nghiên cứu sơ bộ, tình hình cụ thể cần phải tìm hiểu sâu
hơn. Hơn nữa, đội trên đảo nói..."
"Nói cái gì?"
"Hai ống máu quá ít, chúng ta cần cung cấp thêm mới có thể tiếp tục nghiên
cứu..."
Bốp —
Một quyền đấm mạnh vào mặt bàn tạo ra một tiếng động lớn.
Thân thể Lăng Vân cùng Sở Ngộ Giang run lên, căng cứng đến cực điểm.
"Họ nghĩ con trai tôi là cái gì? Đối tượng nghiên cứu? Hay là ngân hàng máu?"
Hai người không dám trả lời.
Một lúc sau, Quyền Hãn Đình mới bình tĩnh lại: "... Còn lại bao nhiêu máu?"
Lăng Vân: "Còn nửa ống."
"Cần bao nhiêu nữa?"
"Ít nhất là năm ống. Không cần đưa cùng một lúc mà theo từng đợt cũng được."
Phòng làm việc to như vậy bỗng chìm vào yên lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.