Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Hai ngày sau đó, Hồ Chí Bắc nhận nhiệm vụ đi làm "Paparazzi".
Theo sự phân phó của Quyền Hãn, một ngày 24 tiếng lén lén lút lút chụp lén
bên cạnh Thẩm Loan, lúc nào cũng phải theo dõi.
Hồ Chí Bắc: "Vậy lúc tắm và ngủ thì sao?"
Quyền Hãn Đình cong môi, cười cực kỳ gian xảo: "Chụp một cái thử xem?!"
Hồ Chí Bắc: "Vậy mà cậu nói một ngày 24 tiếng, lúc nào cũng phải bên cạnh..."
Quyền Hãn Đình: "Tôi nói để anh cẩn thận một chút, chứ không phải để anh
chơi lưu manh!"
Hồ Chí Bắc: "..." Tôi quá mệt mỏi rồi.
5 giờ sáng, trời còn chưa sáng, Hồ Chí Bắc đã ngồi canh trước cửa "Mật
Đường".
7 giờ, cánh cửa màu vàng đóng chặt từ bên trong mở ra, một người phụ nữ ăn
mặc đơn giản đi ra.
Không phải Thẩm Loan.
Nhưng Hồ Chí Bắc lại biết, người này tên là Lệ Hiểu Đàm, nghe nói hiện tại là
tú bà của "Mật Đường", làm người khéo đưa đẩy, miệng lưỡi ngọt xớt.
Ông ta không đi theo.
Lão Lục nói ông ta tới chụp Thẩm Loan thì anh ta cũng chỉ chụp Thẩm Loan
thôi, cùng lắm thì thêm vài tấm của cháu trai làm kỉ niệm, còn những người
khác thì... Đều là mây bay.
7 giờ rưỡi, Lệ Hiểu Đàm trở về.
Có thêm một túi gì đó so với lúc mới ra ngoài, nếu tập trung nhìn thì có lá cải lộ
ra bên ngoài.
Hoá ra là lên phố mua đồ ăn.
Đầu năm nay tiểu thư sô pha bắt đầu hòa nhã lịch sự ở nhà thế này à? Hay là lại
có trò gì mới mà ông ta chưa biết?
Phòng bếp play hả?
Hay là sắm vai nhân vật vợ hiền vợ thảo?
8 giờ, trên lầu hai có tiếng động, là máy hút khói đang bốc khói lên.
Cho nên, bên trong chỗ tiêu tiền này không chỉ có gái đẹp, rượu ngon, chơi bời,
nhảy múa, mà còn có phòng bếp sao?
Khó trách Thẩm Loan lại mang theo con trai đến đây...
Nhưng mà Hồ Chí Bắc lại hơi buồn bực, có ba trăm sáu mươi nghề, Thẩm Loan
làm gì không làm, lại cứ muốn làm như mấy cái nghề trai gái, mở quán bar vũ
trường này như Tống Cảnh.
Đây là nghề mà phụ nữ đứng đắn có thể làm sao?
Không trách lão Lục lại bùng nổ như vậy, đổi thành ông ta thì có lẽ đã cho nổ
cái ổ này rồi! phụ nữ của mình sao có thể ngâm mình cả ngày trong đống đàn
ông thế này được? Cho dù là tiểu thư hay tú bà, thậm chí là bà chủ, cũng giống
nhau thôi.
Nói đến cùng, phụ nữ đều theo thói quen mà ra! Ông ta chưa từng thấy Quyền
Hãn Đình dỡ nóc nhà cả Thẩm Loan khi nào cả!
Vậy thì phụ nữ không chiếm thế thượng phong mới lạ đấy?
Cho nên, anh có ngày hôm nay cũng không phải vô duyên vô cớ, xét đến cùng
thì cũng chỉ có hai chữ— đáng đời!
Nhà mà không có nóc, sớm muộn gì cũng lộn xộn!
8 giờ rưỡi, không có động tĩnh gì.
Ngõ nhỏ cũng không thấy người nào, cực kỳ im ắng.
Hồ Chí Bắc nghe mùi thơm từ lầu hai bay xuống, nuốt nước miếng theo phản
ứng sinh lí, bụng cũng òng ọc hai tiếng.
Ông ta đi vội quá nên còn chưa ăn bữa sáng...
"Dầu sở — bánh nướng — bánh bao đây—" đầu hẻm truyền đến tiếng rao đồ ăn
của ông cụ.
Hồ Chí Bắc nhìn cánh cổng bằng vàng kia, sau đó lại ngửa đầu nhìn lầu hai,
nghĩ một chút, lúc này có lẽ Thẩm Loan vẫn chưa rời khỏi đâu, ông ta chỉ đi
mua chút bữa sáng có lẽ cũng không có chuyện gì đâu.
"Đây đây! Hai cái bánh bao nhỏ, nhân thịt nhé, cho thêm chén trà dầu nữa.
Bà cụ đẩy xe con đi vào hẻm, tay chân lanh lẹ đóng gói xong rồi cho anh ta:
"Tổng cộng hai mươi khối."
Hồ Chí Bắc đưa tiền, tìm được chỗ rẽ rồi ngồi xuống: "Cái bánh bao này thơm
thật..."
Phòng khách của Mật Đường.
Tuy là ban ngày, nhưng vẫn có vệ sĩ tuần tra như thường.
"Anh Tam Tử —"
"Chuyện gì?" Tam Tử xoay người, vừa đội mũ lưỡi trai để che đi một bên tai
trái không trọn vẹn của mình: "Anh em tuần tra phát hiện bên ngoài có người
lén lút..."
Lầu hai.
Thẩm Loan mà Hồ Chí Bắc cho rằng đang ngủ ngon còn chưa rời giường đã ký
xong những tài liệu được đưa tới từ ngày hôm qua, lúc này đang trả lời email.
Những thứ có thể dễ dàng diễn đạt thì cô sẽ dùng chữ; phức tạp hơn một chút
thì dùng giọng nói; còn những quyết định đặc biệt quan trọng thì cô sẽ trực tiếp
gọi video, mặt đối mặt để trao đổi.
Cốc cốc cốc—
"Vào đi."
Tam Tử đẩy cửa đi vào rồi đứng yên trước bàn làm việc.
Thẩm Loan không ngẩng đầu, hai tay gõ bàn phím với tốc độ kinh người: "Chờ
một lát, còn năm phút."
Tam Tử không nói, khoanh tay kiên nhẫn đứng chờ.
Bốn phút 37 giây, không còn âm thanh gõ bàn phím nữa, Thẩm Loan giương
mắt: "Tìm tôi có việc gì?"
"Vừa rồi quản lý vệ sĩ báo cáo, phát hiện có nhân viên khả nghi."
"Ở đâu?"
"Ngoài cửa, trong hẻm."
Thẩm Loan trực tiếp xem video giám sát, lúc ánh mắt nhìn thấy thì khuôn mặt
hơi trầm xuống.
Tam Tử: "Cần xử lý không?"
"Không cần phải xen vào. Anh ta thích thì cứ để anh ta đi theo thôi."
"Vâng. Còn nữa... Cha con nhà họ Thẩm mà chúng ta vẫn luôn phái người theo
dõi dường như gần đây có hướng đi mới."
"Cha con nhà họ Thẩm" này tất nhiên đang chỉ Thẩm Xuân Hòa và Thẩm Phi.
Năm đó, ân oán của hai bên dùng "cái chết của Thẩm Tục" để hạ màn, nhưng
cũng chỉ là "Hạ màn" thôi.
Có những thù hận, cho dù thời gian kéo dài tới đâu, thời gian có làm phai nhạt
ra sao, thì nên báo vẫn sẽ báo, nên trả thù vẫn sẽ trả thù.
Bọn họ quên không được Thẩm Loan, đương nhiên Thẩm Loan cũng không có
khả năng quên bọn họ.
Hướng đi mới?
"Nói nghe chút đi."
"Thẩm Phi rút về ẩn núp xung quanh cơ sở ngầm, hẳn là đã nhận ra thám thính
cũng không ra được gì, cho nên từ bỏ. Còn một tháng gần đây Thẩm Xuân Hòa
thường xuyên tụ hội, dường như đều trên phương diện hợp tác làm ăn, ngoài
chuyện này ra thì còn thường xuyên tham dự vài bữa tiệc tài chính trong giới."
"Giới tài chính..." Thẩm Loan như suy tư gì đó.
Giới này không giống như những giới khác, lúc giao tiếp xã giao không hề nhìn
mặt, xong việc cũng không nhận người, chỉ quan tâm đến tiền thôi—
Vung tiền ở bên trong để kiếm hạng mục; cầm hạng mục để tìm nhà đầu tư.
Cho nên, Thẩm Xuân Hòa đến đó rốt cuộc là để vung tiền hay vì tiền?
Nếu là vế trước thì ông ta cũng không cần phải tích cực như thế, có tiền trong
tay thì còn sợ không có hạng mục ngon chủ động tới cửa sao?
Nếu là vế sau...
Thẩm Loan cười khẽ, khóe miệng giơ lên, vậy tổng bộ của tập đoàn Thương
Lan có khả năng lập tức phải ngã xuống rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.