Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Đi hc P, phòng nghiên cứu.
"Giáo sư Ngụy, hôm nay cô Thẩm s đến đây."
"Đ hơn một tháng ri?"
"Hai mươi tám ngày."
"Thời gian trôi qua nhanh quá... Báo cáo kiểm tra của lô dược phẩm mới nhất
đã có chưa?"
"Đây ạ." Trợ lý đưa ra một tập tài liệu.
Giáo sư Ngụy nhanh chóng lật xem, cuối cùng dùng bút vẽ một vòng tròn trong
cột kết quả: "Tôi nhớ trước đó đã nhắc nh mọi người rằng, trị số này phải
chính xác đến số thập phân thứ bảy sau dấu chấm."
Trợ lý cau mày: "Để tôi xem..."
Sau đó phát hiện chính xác chỉ có bốn chữ số, cậu ta không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ:
"Xin lỗi, là do tôi không kiểm tra kỹ."
Khuôn mt giáo sư Ngụy lạnh lùng nói: "Không có lần sau."
"Tôi lập tức cho bọn họ sửa lại..."
"Chờ đã." Trợ lý vừa đi ra đến cửa, liền bị gọi lại.
Anh quay lại, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi: "Giáo sư?"
Ngụy Hàm Chương lật qua báo cáo thí nghiệm, và chậm rãi nói: "Vào đây pha
một ấm trà, dùng Thái Bình Hầu Khôi (tên một loại trà ở Trung Quốc) trong
ngăn tủ của tôi.
Trợ lý hơi ngạc nhiên.
Nên biết rằng, trà của Ngụy giáo sư bình thường giáo sư còn không nỡ uống, tại
sao hôm nay li?
"Cô Thẩm không uống trà..." Anh ta nhỏ giọng nhắc nhở.
Ngụy Hàm Chương: "Không phải cho cô ấy uống."
".... Vậy pha ngay bây giờ sao?"
"Chờ tôi 15 phút."
"Được."
Mưi lăm phút sau.
Trợ lý bưng trà vào, trong văn phòng ngoài Ngụy Hân Chương, còn có thêm hai
người nữa.
Đều là nam giới.
Một người đàn ông da ngăm đen, thân hình vạm vỡ ngồi trên ghế sô pha tiếp
khách với một thanh kiếm vàng, ngồi chiếm vị trí của hai người.
Người còn lại thì hoàn toàn ngược lại, da trắng nõn, v ngoi anh tuấn, cn xinh
đp hơn c ph n, nhưng không có chút nữ tính nào, cũng không dính dáng gì
đến hai ch "mỹ nhân", có lẽ là bởi vì biu cm quá lạnh lùng, mà đôi mắt kia
đặc biệt sắc bén.
"Giáo, sư, trà đến rồi." Một luồng khí lạnh lên đến gáy, buộc anh ta phải thu hồi
lại ánh mắt, không dám tùy ý nhìn trộm.
"Để ở đó đi."
Trợ lý xoay người rời đi, lúc cửa đóng lại, nhìn thấy giáo sư Ngụy tự mình rót
trà, nét mặt như đang mỉm cười.
Trong phòng nghiên cứu này, Ngụy Hàm Chương là người có quyền uy tuyệt
đối, từ trước đến nay chỉ có người khác tôn trọng, kính ngưng anh ta, từ khi
nào thì đến lượt anh ta phi rót trà mi người khác?
Dù sao, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên trợ lý gặp chuyện này.
Vậy rốt cuộc hai người này có lai lịch gì?
...
Trong văn phòng.
Ngụy Hàm Chương: "Trà mới của năm nay, hai người nếm thử đi?"
Hồ Chí Bắc bưng lên nhấp một ngụm. So với ly trà loại học đòi văn vẻ này, anh
ta thực sự thích cốc trà hơn — dung tích lớn và không sợ bị đổ.
Nhưng trà này lại là trà ngon.
Quyền Hãn Đình không cử động, điều này khiến Ngụy Hàm Chương phải
thường xuyên nhìn anh ta, rồi chuyển ánh mắt dò hỏi sang Hồ Chí Bắc: Người
đàn ông này làm sao thế? Trà uống không ngon? Hay là do mình làm phật
lòng anh ta điều gì rồi?"
Hồ Chí Bắc ném cho anh một cái nhìn "thoải mái": "Lão lục, trà này ngon."
Quyền Hãn Đình đầy ẩn ý nhấp một ngụm: "Ừ."
Hồ Chí Bắc: "..."
Ngụy Hàm Chương: "?"
Thật ra, ngày hôm qua kể từ khi nhận được cuộc gọi từ Thiệu An Hành, anh ta
có chút bối rối, hai người đã quen nhau nhiều năm, người kia đã hướng dẫn tận
tình cho anh ta về mặt học vấn, Ngụy Hàm Chương luôn muốn báo đáp công ơn
của Thiệu An Hành, nhưng lại không có cơ hội.
Cho nên sau khi Thiệu An Hành chủ động gọi điện thoại đến nhờ anh ta giúp
đỡ, Ngụy Hàm Chương rất vui vẻ, thậm chí trước khi đối phương nói cụ thể là
chuyện gì, anh ta đã hứa sẽ nhận lời.
Với một người khắt khe như anh ta, vốn dĩ là không nên như vậy, nhưng lại
đồng ý làm.
Có thể thấy đã quyết tâm lớn như thế nào và thậm chí là chuẩn bị cho điều tồi tệ
nhất.
Nhưng cái gọi là "giúp đỡ" của Thiệu An Thành là để cho hai người anh em của
Thiệu An Hành ở lại một ngày tại phòng nghiên cứu? Thậm chí không cần anh
ta tiếp đón?
Cũng may, rt lâu trước đây anh ta đã tình cờ gặp đưc Hồ Chí Bắc một lần, hai
người cũng nói chuyện vài câu, cng coi như là quen biết.
Chỉ là người cn li...
Anh ta liếc nhìn Quyền Hãn Đình, dáng ngồi đó, khí chất đó, giống như thu vào
cửa, anh tràn đầy tinh thần, háo hức mong ngng điu g đ.
Không biết anh đang chờ đợi điều gì, mà khiến anh hứng thú đến như vậy.
"Chuyện đó... có cần tôi đưa hai người đi thăm quan không?"
Hồ Chí Bắc không có quyền nói chuyện, vì vậy anh ta quay lại nhìn Quyền Hãn
Đình.
Người sau lắc đầu: "Không cần, chúng tôi ngồi đây là được, ngài bận thì cứ bận
đi."
Ngụy Hàm Chương ngẩn người, chẳng lẽ đúng là chỉ "ở một ngày" thôi sao?
Ba người đàn ông im lặng, và bầu không khí trở nên khó xử.
Hồ Chí Bắc ho nhẹ một tiếng rồi nhảy ra giảng hòa: "Phòng nghiên cứu của anh
có vẻ tốt, nghe nói trong hai năm qua vẫn luôn giành được giải thưởng."
"Hai năm qua so với mấy năm trước phát triển nhanh hơn, đội ngũ cũng dần lớn
mạnh. Vấn đề kinh phí và phân chia tài nguyên tồn tại trong quá khứ hiện tại thì
không cần phải lo lắng nữa, mọi người chỉ toàn tâm toàn ý làm tốt nghiên cứu."
"Ồ? Làm thế nào để giải quyết những điều này?" Hồ Chí Bắc đột nhiên trở nên
hứng thú.
Quyền Hãn Đình cũng liếc mắt nhìn qua.
p lc đ lên ngưi Ngụy Hàm Chương tăng lên gấp bội: "Tôi vừa gặp một nhà
tài trợ hào phóng."
"Ai? Có thể nói cho tôi biết không?"
"Xin lỗi, tôi đã hứa sẽ không tiết lộ danh tính của cô ấy."
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa.
"Giáo sư, là tôi." Giọng của trợ lý.
"Vào đi."
Trợ lý đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt giáo sư Ngụy, cúi người nói nhỏ: "Cô
Thẩm đến rồi."
Vẻ mặt của Ngụy Hàm Chương sắc mặt hơi cứng đờ, đủ thấy thái độ thận trọng
của anh ta.
Sau đó anh ta đứng dậy tỏ ý: "Hai người cứ ở đây nghỉ ngơi một lát, có việc gì
thì gọi trợ lý, tôi còn có một số việc cần giải quyết, phải đi trước xin lỗi không
thể tiếp tc đón tiếp được."
Nói xong, liền muốn đi.
Hồ Chí Bắc đứng dậy, vỗ vai giáo sư Ngụy từ phía sau: "Giáo sư Ngụy, đừng
nóng vội muốn đi như thế chứ."
"Tôi..."
Quyền Hãn Đình đã đi qua anh ta rồi, nhắc trợ lý, đi thẳng ra ngoài: "Cô ấy ở
đâu? Đưa tôi qua đó."
Trợ lý nhỏ trông có vẻ bối rối.
Ngụy Hàm Chương càng thêm bối rối: "Hồ tam gia, các người là?"
"Thôi, ngồi xuống uống trà tiếp đi, lão Lục có chuyện muốn nói với vợ của cậu
ấy, chúng ta đừng làm phiền hai ngưi bn h."
"Vợ, vợ? Ai?"
"Ồ, có lẽ anh còn chưa biết, chính là Thẩm Loan."
Nhẹ nhàng bâng quơ.
Giáo sư Ngụy: "?!" Tôi mẹ nó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.