Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Ngâm thuốc suối nước nóng kết hợp với châm cứu.
Điểm này Thẩm Loan biết.
Cô và Quyền Hãn Đình lần đầu tiên gặp nhau chính là ở suối nước nóng trong
sơn trang ở ngoại ô Ninh Thành, sau đó lại cùng anh an dưỡng một thời gian.
Hồ Chí Bắc: "Nếu cô còn ấn tượng, chắc nhớ rõ ba năm trước, lão lục đã từng
về Chiếm Ngao một thời gian."
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe.
Lần đó mất liên lạc với anh, sau khi về lại có vài điểm khang khác.
Ví dụ như, anh thường xuyên nửa đêm đến phòng làm việc, hay dựa vào lan can
ban công hút thuốc; lại ví dụ như, mỗi lần ông Trâu tới kiểm tra theo thường lệ,
anh luôn có lý do khiến cô phải rời đi, không cho cô ở lại.
Thẩm Loan có hỏi, nhưng anh thề son sắt.
Cho nên cô lựa chọn tin tưởng, nhưng Quyền Hãn Đình lại đáp lại cô thế nào?
Lừa gạt!
Từ đầu tới cuối đều nói dối!
Hồ Chí Bắc: "Lão lục vội vã chạy về Chiếm Ngao là bởi vì lúc ấy An Tuyệt
người đứng đầu nhà họ An bị thương nên hôn mê, người thừa kế An Tử Chiêu
biến mất một cách kỳ lạ, mà tất cả các chứng cứ đều chỉ ra nơi lưu đầy của An
thị "đảo Viêm"."
"Đảo nhỏ đó cách Chiếm Ngao một nghìn hải lý, chuyên để trục xuất những kẻ
phạm tội trong gia tộc, tất nhiên hoàn cảnh ác liệt, thời tiết tệ hại. Lúc ấy nhà họ
An không ai có thể gánh vác, lão lục chỉ có quay về xử lý mọi chuyện."
"Để tìm An Tử Chiêu, lôi kẻ đứng sau ra, cậu ấy đã tự mình lên hòn đảo nghi
ngờ đó."
Thẩm Loan nheo mắt.
"Ông Trâu đã nói, hàn khí trong cơ thể lão lục chỉ có thể khống chế, không thể
trừ tận gốc, nếu muốn bảo toàn tính mạng, nhất định phải rời xa nguyên nhân
dẫn đến. Giống như người bị dị ứng phấn hoa phải cách xa hoa cỏ, người bị
suyễn phải tránh những móm đồ có lông. Nhưng lúc bị nhốt ở đảo Viêm, cậu ấy
đã phải chịu tình hình thời tiết tệ hại ở đó, bởi vì cứu viện kịp thời mới nhặt
được một mạng về, nhưng những vất vả duy trì mức cân bằng lại hoàn toàn bị
phá vỡ."
"Lúc đó, ông Trâu không ở đó, đội ngũ chữa bệnh cao cấp của nhà họ An cũng
không dám tùy tiện xuống tay, đợi đến khi bàn bạc được cách điều trị hợp lý thì
đã bỏ lỡ mất thời gian cứu chữa tốt..."
"Đây cũng là lý do vì sao mà cậu ấy mất liên lạc, bởi vì — cậu ấy vẫn luôn
trong tình trạng hôn mê, không thể nhận điện thoại của cô, trả lời cô!"
Hồ Chí Bắc dạo bước đến trước mặt Thẩm Loan, mắt sáng như đuốc: "Có biết
trước khi cậu ấy rơi vào hôn mê đã ra lệnh gì không?"
Huyệt thái dương của Thẩm Loan giật đùng đùng.
Lý trí bảo cô nên quay người rời đi, không thể cứ tiếp tục nghe, nhưng cơ thể lại
không cách nào nhúc nhích, chân cũng không thể nhấc.
Hồ Chí Bắc cười khẽ: "Cậu ấy nói, không ai được phép liên lạc với cô!"
Thẩm Loan bình tĩnh mở miệng: "Nhưng tôi đã biết."
"Đúng, cho nên Sở Ngộ Giang bị phạt, nhưng vì không khiến cô nghi ngờ nên
chỉ bị phạt nhẹ cảnh cáo. Lão lục là người làm việc luôn không thích báo trước
nhất trong số mấy anh em chúng tôi, thích làm việc theo ý mình, nhưng vì cô
mà rất cẩn thận, tính từng toán bước, tôi không tin cô không nhìn ra dụng tâm
của cậu ấy!"
"Hừ..." Thẩm Loan cười trào phúng: "Thấy thì thế nào, không thấy thì lại thế
nào? Anh ta đưa, tôi nhất định phải nhận sao? Tôi tin anh ta, nhưng anh ta đã
từng tin tôi chưa?"
Hồ Chí Bắc nhìn cô như nhìn đứa ngốc, ánh mắt lên án, dường như đang nói:
Cậu ấy làm đến mức này, Thẩm Loan cô còn gì chưa thỏa mãn chứ?
Nhưng cô lại không thỏa mãn!
"Một câu "vì muốn tốt cho tôi" mà anh ta nhận gánh vác tất cả mọi chuyện,
nhưng từ trước đến nay đã từng hỏi tôi có thể cùng gánh vác với anh ta không,
anh cảm thấy đây là "dụng tâm" sao?"
Hồ Chí Bắc cắn răng: "Đàn ông che chở phụ nữ, đây là chuyện bình thường ở
đời! Người khác cầu còn không được, cô còn ngại đông ngại tây! Thẩm Loan,
làm người đừng quá lắm chuyện!"
"Cho nên kết quả thì sao?" Cô lạnh lùng nhếch môi: "Anh không nói, cốt truyện
sau đó tôi đã có thể đoán được. Bệnh cũ của Quyền Hãn Đình tái phát, lúc trở
về Ninh Thành có lẽ cơ thể tồn tại tai hoạ ngầm, nhưng anh ta gạt tôi không nói,
thậm chí sợ ông Trâu nhìn ra vấn đề, nên tìm cớ lảng tránh."
"Mà laser đồng hồ quả quýt lại là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Quyền
Hãn Đình cho rằng bản thân không sống nổi, sợ tôi đau lòng nên dứt khoát
không nói năng gì mà trốn đi rất xa, là thế này sao?"
Hồ Chí Bắc há miệng muốn nói, ánh mắt nhìn cô hơi ngây ngốc.
Đúng hết.
"Cho nên, cô đã sớm đoán được, vì sao không tha thứ cho cậu ấy?"
"Vì sao tôi phải tha thứ? Anh cho rằng đang diễn kịch khổ vì tình sao? Nam
chính có lẽ sẽ chết nên sắp xếp con đường phải đi tiếp theo cho nữ chính, để cô
ấy tự bước đi trên con đường này, còn mình lại ảm đạm rời đi. Chờ đến khi mọi
chuyện vỡ lở, hai người ôm nhau khóc rống, cuối cùng cả nhà đoàn viên?"
Hồ Chí Bắc thật sự nghĩ như vậy.
Giải thích hiểu lầm rõ ràng, hai người hòa hợp lại, cái rắm gì cũng bằng không.
Cho nên ông ta cảm thấy mình tự ra mặt giải thích tất cả với Thẩm Loan, cơ
bản đã giải quyết tất cả mọi chuyện. Nhưng không ngờ tới, phản ứng của Thẩm
Loan khiến ông ta trở tay không kịp.
Hồ Chí Bắc đột nhiên phát hiện, ông ta từ trước đến nay không hiểu Thẩm
Loan.
"Nếu không cô muốn thế nào? Lão lục trước khi rời khi đã gắng sức để lại tất cả
những thứ tốt nhất cho cô, bao gồm Huy Đằng cậu ấy tự tay gây dựng, còn có
vô số tài sản. Cậu ấy dùng toàn bộ sức lực muốn trấn an, đền bù, mà cô lại hà
khắc với cậu ấy đến vậy."
"Tam gia muốn nghe nói thật không?" Mặt Thẩm Loan vô cảm: "Tiền tôi không
thiếu, Huy Đằng tôi cũng không thích thú. Vật chất để trấn an không những
không làm lòng tôi dễ chịu, mà ngược lại còn khiến tôi cảm thấy như bị tống cổ
rồi bố thí. Hóa ra, tình cảm giữa tôi và anh ta chỉ cần tiền là có thể bán đứt."
"Quỷ biện! Cô muốn bới lông tìm vết, cố ý gây khó dễ người khác!" Hồ Chí
Bắc không nhịn được giậm chân, lớn tiếng chỉ trích.
Không biết còn nghĩ ông ta bị Thẩm Loan ghét bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.