Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan không muốn tốn nhiều lời vớ vẩn.
Chuyện giữa cô và Quyền Hãn Đình không phải nói giải quyết là có thể giải
quyết được.
Hồ Chí Bắc muốn giúp anh em của mình nói chuyện, nhưng lại quên mất mình
căn bản không có tư cách giải thích cho ai.
Không phải người trong cuộc thì không nên bàn đến quân cờ trong bàn.
"Một lần khổ tâm của Quyền Hãn Đình đã để cho tôi phải một thân một mình,
để con trai từ nhỏ không có ba, cho tới bây giờ anh ta cũng không cảm thấy
mình sai, một khi đã như vậy thì còn cần tha thứ làm gì nữa?"
Hồ Chí Bắc há miệng thở dốc, nhưng không có gì để phản bác.
Thẩm Loan bế con trai lên rồi nhanh chóng rời đi.
Những người đã không hợp ý thì nói nửa câu cũng cảm thấy nhiều!
Hồ Chí Bắc thở dài một cái thật mạnh, sau đó lại cong lưng cúi đầu ngồi trên sô
pha.
Lão Lục, cậu vẫn nên tự cầu phúc đi...
Hai tiếng thoắt cái đã trôi qua.
Kết quả xét nghiệm máu được đưa ra, Ngụy Hàm Chương đưa tới trước mặt
Thẩm Loan: "Mọi thứ đều bình thường, kiểm soát không tệ."
Quyền Hãn Đình trầm mặc đứng bên cạnh, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
"Uống thuốc xong rồi à?" Ngụy Hàm Chương hỏi.
Thẩm Loan đảo mắt nhìn Tán Tán.
Nhóc con gật đầu, lấy hộp thuốc rồi mở ra cho anh ta xem, đã vơi đi hơn một
nửa.
Quyền Hãn Đình nhìn động tác thuần thục khi mở hộp thuốc luôn bên người ra,
trái tim đang rỉ máu đầm đìa lại như có thêm một dao.
"Vẫn chưa có kết quả thử nghiệm thuốc mới, nếu hiệu quả tốt hơn những lần
trước thì chúng ta sẽ bắt đầu dùng thuốc mới."
Thẩm Loan gật đầu, không có ý kiến gì.
Cô bơm tiền vào căn phòng nghiên cứu này, mạo hiểm buôn lậu vô điều kiện để
cung cấp nguyên liệu làm thuốc, nói cho cùng chỉ vì để bọn họ phát huy được
tác dụng, nghiên cứu ra loại thuốc hữu hiệu nhất nhưng lại ít có tác dụng phụ
cho Tán Tán.
Một tiếng sau, đã có kết quả kiểm tra loại thuốc mới.
Kết quả cho thấy hiệu quả của thuốc tăng thêm 0,3%, còn tác dụng phụ giảm
xuống 2%.
Thẩm Loan: "Đổi thuốc mới đi."
Ngụy Hàm Chương đứng trên bục thí nghiệm lấy ra mấy cái bình, sau đó chỉ ra
tên thuốc là gì, có hiệu quả ra sao, một ngày vài lần, một lần mấy viên đều kiên
nhẫn nói cho Tán Tán nghe.
Khuôn mặt nhóc con chăm chú, chỉ một lần đã nhớ kỹ.
Cả quá trình Thẩm Loan dường như đều đứng một bên nhìn tự cậu bé hoàn
thành, thỉnh thoảng thấy ánh mắt dò hỏi của Tán Tán nhưng cô cũng không đáp
lại.
Hoàn toàn buông thả để con mình tự quyết định.
Lạnh nhạt, cứng rắn, nhạt nhẽo.
Không giống như một người mẹ bình thường.
Thậm chí không hề nhìn thấy chút đau lòng vì con nào trong mắt cô.
Hồ Chí Bắc nhìn khuôn mặt cô giống như đang thấy một con quái vật, cuối
cùng cũng nhận ra cô thật sự chính là con quái vật!
Lấy thuốc xong, Ngụy Hàm Chương lấy ra một cái đèn pin nhỏ rồi vẫy tay với
Tán Tán: "Tới đây nào, gần chút để bác kiểm tra đôi mắt."
Tán Tán tiến lên, ngửa đầu để tiện cho anh ta dễ kiểm tra.
Ngụy Hàm Chương đẩy ra một bên mí mắt của cậu bé ra, lộ ra tròng mắt: "Nhìn
trái xem."
Nhóc con làm theo.
"Nhìn bên phải."
Vẫn phối hợp như thế.
Sau đó đổi một con mắt khác, lặp lại những bước trên.
"...Được rồi." Ngụy Hàm Chương cất đèn pin vào trong túi áo, sau khi làm xong
thì giơ tay chuẩn bị sờ đầu nhóc con, kết quả bị Tán Tán lắc mình tránh đi.
Dường như anh ta cũng đã quen với mấy tình huống như vậy, bình tĩnh co tay
lại, nói với Thẩm Loan: "Không thành vấn đề, yên tâm."
Hồ Chí Bắc đứng bên cạnh không hiểu ra làm sao.
Lấy thuốc thì lấy thôi, còn kiểm tra mắt làm cái gì?
Quyền Hãn Đình cũng nghi ngờ như vậy, xem ra thứ anh điều tra vẫn chưa đủ.
Lúc về, Thẩm Loan dẫn Tán Tán đi trước còn Quyền Hãn Đình và Hồ Chí Bắc
đi theo phía sau.
Cho đến khi hai mẹ con lên xe rời đi, Quyền Hãn Đình cũng không đến gần.
"Sao thế, không dám à?" Hồ Chí Bắc nâng khuỷu tay chọc ngực anh.
Quyền Hãn Đình né tránh lui về phía sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng Thẩm
Loan rời đi, bên môi hiện lên một nụ cười khổ: "Cô ấy không muốn nhìn thấy
em, hôm nay đã đủ rồi, tham nhiều nhai không hết đâu."
"Xem ra cậu đã có kế hoạch rồi."
Khuôn mặt âm trầm của Quyền Hãn Đình hiện lên chút tia sáng.
"Tam ca, giúp tôi một việc."
"Việc gì?"
"Tiếp tục điều tra Tán Tán lần nữa, tôi phải biết hết tất cả mọi thứ từ khi sinh ra
tơi giờ của con, bao gồm cả chuyện mỗi lần nằm viện."
"...Được."
Quận Tượng Sơn, biệt thự số 1.
Hiệu suất làm việc của Hồ Chí Bắc rất cao, chỉ mới hai ngày mà đã điều tra hết
những gì Quyền Hãn Đình muốn biết.
Đương nhiên, cũng do mạng lưới tình báo của nhà họ An ở Kinh Bình rất hữu
dụng nên ông ta mới có thể vung tay mà không bị trói buộc.
"...Ghép giác mạc?"
"Đúng vậy, ngay lúc nhóc con vừa mới một tuổi."
Sắc mặt Quyền Hãn Đình tái nhợt, môi không thể khống chế run lên: "Đôi mắt
của con tôi... Sao lại thế này?"
"Giác mạc bị hoại tử bẩm sinh."
Trái tim co rút dữ dội, nhưng trong đầu Quyền Hãn Đình lại không nhìn được
vọng lên những câu nói của Thẩm Loan—
Lúc mang thai bị tiêm một số thuốc không rõ nguồn gốc, hơn nữa một nửa gen
của ba có chút khuyết tật...
Tán Tán đau khổ bệnh tật cùng cực như bây giờ, xét đến cùng đều là bởi vì anh!
"Lão Lục?!" Hồ Chí Bắc nhanh chóng tiến lên đỡ lấy anh: "Không sao chứ?"
Quyền Hãn Đình xua tay, ý bảo không sao.
Hai tay Quyền Hãn Đình buông lỏng, anh lại ngã ngồi trên ghế, đáy mắt ngập
tràn vẻ hối hận và tự trách.
"Lúc trước chúng ta vẫn không rõ vì sao Thẩm Loan lại tự hạ thấp mình, giả
mạo một tình nhân để vào nhà họ Tống, tôi nghĩ bây giờ mình đã có đáp án rồi."
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên nâng mắt.
Hồ Chí Bắc: "Người hiến giác mạc cho Tán Tán là cô tình nhân kia, cô ta bị vợ
cả của Tống Duật dùng thuốc hại chết, trước khi chết đã ủy thác cho Thẩm
Loan, cũng dùng giác mạc để hy vọng Thẩm Loan có thể chăm sóc con gái thay
cô ta."
Cuối cùng, Thẩm Loan không chỉ có giúp cô ấy lấy lại mặt mũi, mà có thể trả
thù nữa.
Nhưng nói thật, việc của Phan Hiểu Kinh lại do Quyền Hãn Đình ra mặt giải
quyết.
Không thể không thừa nhận, vận mệnh đã chú định, đều do ý trời...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.