Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Quyền Hãn Đình lại không hề bố thí một ánh mắt thừa nào, lập tức lướt qua anh
ta rồi đi vào trong.
Chỉ là một con kiến mà cũng dám sao, không biết lượng sức mình!
Tam Tử cắn chặt quai hàm, mở bộ đàm mini: "Đều lăn ra đây cho tôi, ngăn
người lại bằng bất cứ giá nào!"
Rất nhanh đã có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ đen từ bên trong trào ra, trong tay cầm
côn vây Quyền Hãn Đình lại.
Tam Tử được nâng dậy, sau đó nhường ra một con đường, mặt đối mặt với
Quyền Hãn Đình một lần nữa.
"Hôm nay, trừ phi chúng tôi bỏ mạng ở đây, nếu không anh đừng mơ tưởng
bước vào Mật Đường nửa bước!"
Quyền Hãn Đình lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh ta.
Tam Tử vậy mà cũng không tránh né.
Lúc ánh mắt chạm vào nhau, hình như tiếng ngựa chiến thét lên, khói súng tỏa
đầy trời.
Sau một lúc lâu: "Thẩm Loan dạy mày sao?"
Tam Tử không hiểu.
"Cô ấy ngoan cố, ngay cả chó nuôi được cũng quật cường đấy."
Bị mắng là "Chó" nhưng Tam Tử lại thờ ơ, thậm chí còn có một tia vui vẻ: "Ít
nhất tôi còn có thể làm chó, còn anh thì sao?"
Bốp —
Đáp lại anh ta là một nắm đấm tàn nhẫn.
Vừa rồi bị thương ngực phải, lần này lại rơi xuống ngực trái gần tim, có thể thấy
được Quyền Hãn Đình thật sự nổi giận, không hề có chút lưu tình.
"Khụ khụ khụ khụ khụ... Ha ha ha ha ha..." Khóe miệng Tam Tử chảy máu, sặc
khụ nhưng lại cười to, hàm răng trắng nhuộm đỏ theo động tác nhếch miệng của
nah ta, hãy còn vui sướng: "Lục gia đang thẹn quá hóa giận sao?"
"Tìm chết!"
Rầm rầm rầm—
Tam Tử không phải là thuộc hạ hành động thiếu suy nghĩ, mà là chấp nhận trận
đánh đấm này.
Tuy mặt mũi bầm dập, nhưng ánh mắt lai lộ ra kiêu ngạo và hung ác.
Quyền Hãn Đình nói đúng, anh ta là do Thẩm Loan dạy mà ra.
"Cô ấy không ở bên trong." Quyền Hãn Đình nhìn người đàn ông chật vật trước
mắt, giọng nói chắc chắn.
Ánh mắt Tam Tử hơi lóe.
Chỉ cần một điều đơn giản như vậy cũng đủ để khẳng định suy đoán của anh.
Tiến lên hai bước cầm cổ áo Tam Tử, anh gần như xách cả người kia lên.
Quyền Hãn Đình gằn từng chữ một: "Cô ấy ở đâu?"
"Không, biết."
Loảng xoảng —
"Nói không? Hay là mày không muốn cái tai bên kia nữa?"
Tam Tử lông tơ dựng ngược, nhưng vẫn cứ khống chế để mình không mở
miệng.
Quyền Hãn Đình nhìn anh ta một cái thật sâu, sau đó —
Chậm rãi buông tay, đứng thẳng người.
"Cậu, làm tốt lắm." Nghiến răng nghiến lợi nói xong, xoay người rời đi.
Tam Tử ngã trên mặt đất, căn bản không dậy được.
Thở phì phò từng chút một, sau đó điều chỉnh hơi thở, nhưng mỗi lần thở đều
liên quan đến chỗ xương sườn làm nhức hết cả người.
Anh ta không ngờ Quyền Hãn Đình ra chiêu mạnh như thế rồi lại dễ dàng
buông tha cho anh ta như vậy.
Lúc này Lệ Hiểu Đàm từ bên trong lao ra, bốp một tiếng, cho Tam Tử một cái
tát vang dội, vệ sĩ đứng đó trợn mắt há mồm.
Lợi hại.
Tam Tử quay lại đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô mẹ nó có phải điên rồi không?!"
Anh ta bị Quyền Hãn Đình tấn cho một trận là bởi vì năng lực không bằng
người ta, thua tâm phục khẩu phục, nhưng Lệ Hiểu Đàm là cái gì mà tát anh ta?
Lúc này chỉ cảm thấy mặt mũi đàn ông bị đạp trên mặt đất.
"Tôi điên sao?" Giọng nói Lệ Hiểu Đàm sắc bén, mắng chửi té tát người kia:
"Anh mới điên rồi! Cả nhà anh đều điên rồi! Không biết xấu hổ! Không muốn
sống nữa!"
Tam Tử: "?" Mẹ nó chứ?
"Ai cho anh quyền để cho bọn họ ngăn tôi ở bên trong? Đừng quên, bây giờ tôi
lớn nhất ở Mật Đường đấy, mọi thứ đều do tôi quyết định! Anh là cái thá gì
chứ?"
"Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu! Không ngăn cản chẳng lẽ để cô
chạy ra chửi rửa như đồ đàn bà đanh đá thế này à?!"
Tam Tử hiếm khi nói một hơi nhiều từ như vậy, cảm xúc cũng phẫn nộ hiếm
thấy.
Lệ Hiểu Đàm sững sờ, sau một lúc lâu: "... Tôi? Người đàn bà đanh đá sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.