Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Nghiêm Tuấn Sâm báo tin, yêu cầu chỗ tốt từ Nghiêm Tri Phản, đạt được cơ hội
cung cấp vật liệu đá độc quyền cho một dự án khai phá khu nhà của tập đoàn
Hối Hải ở Tân Thị*.
*Tân Thị: Là một thành phố cấp huyện thuộc tỉnh Hồ Nam
Đừng nhìn chỉ là một chút rìa rìa cạnh cạnh này, nhưng khi xây hết cả toàn bộ
khu nhà, lượng dùng lại khá là lớn.
Không nói đến vườn hoa, sân chơi, bể bơi và các khu vực công cộng khác, chỉ
nói riêng mỗi đá hoa cương cần dùng cho sảnh vào của mỗi tòa nhà cũng đã
mang lại lợi nhuận vô cùng lớn.
"... Anh, không nghĩ tới anh lại quan tâm em như vậy, em thật sự là..."
Nghiêm Tuấn Sâm kích động đến nói năng lộn xộn.
Tuy rằng trước kia Nghiêm Khác cũng đã từng cho dòng thứ bọn họ chút chỗ
tốt, nhưng chưa từng hào phóng như Nghiêm Tri Phản vậy.
"Nói rõ trước, dự án khai phá này không nằm trong kế hoạch của công ty, cho
nên tài chính có thể điều động cũng hữu hạn, cậu muốn nuốt miếng vật liệu đá
này, theo nguyên tắc ứng trước thanh toán sau, sạp muốn bày không nhỏ, suy
nghĩ cho kĩ, lượng sức mà làm."
"Anh yên tâm, em hiểu quy củ!" Nghiêm Tuấn Sâm vội không ngừng nhận lời,
sợ đối phương đổi ý, cắt mất miếng thịt đã cho gã.
"Theo tôi được biết, công ty đó của cậu hẳn sẽ không chống đỡ được vòng quay
vốn lưu động lớn như vậy nhỉ?"
"Nói thật, đúng là có khó khăn, nhưng không quan trọng, em có người quen ở
ngân hàng, vay một chút là có thể giải quyết được việc cấp bách trước mắt. Cho
nên, cứ giao vật liệu đá cho em, anh cứ việc yên tâm!"
"Ừ. Bên Tân Thị đã khởi công, cậu nắm thời gian mà vào đi."
"Được!"
Nghiêm Tuấn Sâm nhận được tin chính xác, một bên nhờ bộ phận pháp chế của
công ty soạn hợp đồng, gửi đến Hối Hải, một bên lại liên hệ với nhà cung cấp
vật liệu đá, ứng trước 30 triệu tiền đặt cọc.
Một tuần sau, tài liệu đến, Nghiêm Tuấn Sâm nắm chặt thời gian sắp xếp để
đến.
Đồng thời, khoản vay bên ngân hàng cũng đã được chấp thuận.
Nghiêm Tuấn Sâm lại cầm số tiền đó tiếp tục đặt hàng với các thương nhân ở
tỉnh Vân Nam, một lần đã ứng hết 50 triệu.
"... Tổng giám đốc Nghiêm, chúng ta dốc toàn lực như vậy có phải quá mạo
hiểm không?" Trong công ty xuất hiện tiếng phản đối.
"Số liệu bên kiểm soát rủi ro tính cũng đã vượt qua điểm an toàn mấu chốt,
không thể lại liều lĩnh như vậy nữa."
"Đúng vậy, bây giờ vốn lưu động của toàn bộ công ty đã bị rút cạn, lại dùng bất
động sản thế chấp, vay số tiền lớn ở ngân hàng như vậy, nếu quá hạn không thể
trả được nợ, nó sẽ giáng một đòn chí mạng vào công ty!"
"..."
Nghiêm Tuấn Sâm vung tay lên: "Tất cả im miệng cho tôi! Thương trường như
chiến trường, cơ hội thoáng cái là qua, tôi không biết trong này có nguy hiểm
sao? Nhưng nguy hiểm càng cao, lợi nhuận càng nhiều, huống chi đây là dự án
của Hối Hải, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề!"
Nhưng rất nhanh Nghiêm Tuấn Sâm đã bị vả mặt thật mạnh.
Vật liệu gã đưa tới đều bị trả lại toàn bộ vì không qua được kiểm định chất
lượng, không thể sử dụng.
Nghiêm Tuấn Sâm nhận được tin tức, lập tức gọi điện thoại chất vấn người bán
nguyên liệu, hai bên chưa nói được mấy câu đã ồn ào, bên kia trực tiếp cúp máy.
Gọi lại, đã tắt điện thoại.
Ngay hôm đó Nghiêm Tuấn Sâm đã tự mình bay đến Vân Nam, kết quả người
đi nhà trống.
Lúc này gã mới ý thức được mình bị gài bẫy, toàn bộ 80 triệu đổ xuống sông
xuống biển.
Không đợi gã về lại Bắc Kinh hòa giải, gã đã trực tiếp bị loại khỏi danh sách
các nhà cung cấp của tập đoàn, đổi thành một công ty khác chuyên về vật liệu
đá.
"Anh, anh nghe em giải thích, em thật sự..." Nghiêm Tuấn Sâm gọi điện cho
Nghiêm Tri Phản.
"Vật liệu đá cậu cung cấp không đạt tiêu chuẩn, chuyện này là vấn đã đóng
thuyền, giải thích như thế nào cũng vô dụng, trừ phi cậu có thể lập tức lấy ra
được một lô đá có chất lượng đạt tiêu chuẩn."
"Em cũng là người bị hại, em bị người khác gài bẫy!"
"Cho nên?" Nghiêm Tri Phản không chút lưu tình, giọng nói ngoại trừ thờ ơ ra
cũng không còn gì khác, thậm chí một chút an ủi cũng không có: "Trên thương
trường chỉ nói chuyện làm ăn, Hối Hải không phải chỉ do một mình tôi định
đoạt, lỗ thủng lớn như vậy tôi cũng không có cách nào giấu trời qua biển cho
cậu."
"Anh cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết!"
"Bao lâu?"
"..." Sau một lúc lâu gã vẫn không nói gì.
Nghiêm Tri Phản ở đầu kia trực tiếp cúp máy.
Cuối cùng, Nghiêm Tuấn Sâm vẫn là không thể nào ngăn cơn sóng dữ, chỉ có
thể bị ép rời khỏi dự án khai phá, mà 80 triệu tiền đầu tư cũng như gạch vụn đổ
xuống biển, ngay cả bọt sóng cũng không dậy nổi.
Ngày trả nợ ngân hàng đến gần, Nghiêm Tuấn Sâm và cả cha mình phải bán đi
sạch tất cả bất động sản, biệt thự và siêu xe do mình đứng tên mới miễn cưỡng
có thể giữ được công ty.
Nhưng nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, mấy vị cổ đong lớn vào giờ phút quan
trọng này lại đề xuất rút cổ phiếu, muốn rút vốn rời đi.
Nghiêm Tuấn Sâm khở sở giữ lại nhưng không có kết quả, cuối cùng công ty bị
phá sản.
Mất hết của cải trong một đêm, cái gì cũng mất.
...
Tập đoàn Hối Hải, văn phòng tổng giám đốc.
"Không gặp." Nghiêm Tri Phản cũng không ngẩng đầu lên.
"Nhưng anh ta nói không thấy được ngài thì vẫn sẽ chờ..."
"Vậy cứ để cậu ta chờ đi."
"Cút ngay! Ai dám ngăn cản tôi?!" Một trận ồn ào kèm theo tiếng bước chân
dồn dập truyền đến.
Rầm!
Cửa bị đá văng.
Nghiêm Tuấn Sâm vọt vào văn phòng, hai mắt đỏ đậm, ánh mắt hung ác:
"Nghiêm Tri Phản, anh mẹ nó có gan làm lại không có gan gặp tôi?!"
Nghiêm Tri Phản dừng bút, phân phó thư kí: "Anh đi ra ngoài trước, đóng cửa
lại."
"Vâng."
Rất nhanh, văn phòng lớn như vậy chỉ còn mỗi hai người.
"Vì sao?" Nghiêm Tuấn Sâm gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Vì sao lại thiết kế hãm hại tôi? Người bán vật liệu đó là do anh sắp xếp! Từ lúc
bắt đầu tôi đã nhảy vào cái hố anh đào ra!"
Nghiêm Tri Phản không phủ nhận, trong mắt cũng không có nửa phần chột dạ
hay né tránh.
Đúng lý hợp tình đến như vậy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.