Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Vào giữa mùa hè, Kinh Bình bị bao lại bên trong một lớp nắng nống, giống như
một miếng thịt mỡ không thẻ thoát khỏi vỉ nướng.
Mặc dù chịu đựng dày vò, những cũng giàu đến chảy mỡ.
Thứ hương thơm này, làm cho ai đặt chân lên vùng đất này đều muốn đột phá
vòng vây, hận không thể chen đến phía trước cắn một miếng thật lớn.
Trong đám người chen chúc, có người đứng vững gót chân, không những được
ăn thịt lại còn có thể uống rượu, có người lại bị thủy triều đẩy càng ngày càng
xa, cho dù người đó từng cách miếng thịt gần như vậy, gần đến mức giơ tay là
có thể với tới.
Thẩm Xuân Hòa như cái người sắp bị sóng lớn đẩy xa, nếu ông ta không thể
đứng vững trước cơn sóng mạnh này, vậy điều chờ đợi ông ta sẽ là số phận bi
thảm ập đến.
"Tổng giám đốc Thẩm..."
"Nói chuyện thế nào rồi?!"
"Đối phương không đồng ý hợp tác, cũng không đồng ý góp vốn, mà là..."
Muốn nói lại thôi.
"Nói!"
"Đòi đất."
"Đám quỷ hút máu này! Vô liêm sỉ! Tôi muốn bán đất lại đến phiên chúng à?!"
"Tổng giám đốc Thẩm... Đối phương còn nhờ tôi chuyển lời đến."
Mí mắt Thẩm Xuân Hòa nhảy mạnh, trực giác bảo không phải là lời nói tốt đẹp
gì, nhưng mà ---
"Nói!"
"Đối phương nói, nhiều nhất là hai ngày, nếu trong vòng hai ngày này ngài
không đáp ứng yêu cầu của bọn họ, vậy thì bọn họ cũng không cần. Nếu bản
lĩnh không lớn như vậy, lúc trước cũng đừng nhắm mắt ôm vào người, bây giờ
ăn không tiêu, lại làm mình chết no..."
"Câm mồm! Cút đi ---"
"Tổng giám đốc Thẩm, đây không phải là do tôi nói, là đối phương..."
"Tôi bảo cậu cút đi, nghe không hiểu à?!"
Rất nhanh, văn phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Xuân Hòa.
Ông ta đỡ thành bàn, lưng hơi khom lại, miệng lớn thở hổn hển, dùng điều này
để trút hết buồn bực trong lòng.
Mười lăm phút sau.
Giám đốc bộ phận bị chửi cút đi lại bị một cuộc điện thoại gọi về ại văn phòng.
"Tổng giám đốc Thẩm?" Thật cẩn thận, sợ lại bị quả pháo này đốt.
Thẩm Xuân Hòa đã khôi phục bình tĩnh, khuôn mặt nặng nền nhìn không ra một
chút dấu vết thẹn quá thành giận, giống như người tức muốn hộc máu trước đây
không lâu căn bản không phải ông ta.
"Ba ngày sau, bên ta sẽ tổ chức buổi đấu giá đất, bất kỳ công ty nào cảm thấy
hứng thú đều có thể tới tham dự đấu giá." Mặt Thẩm Xuân Hòa không cảm xúc.
Giám đốc ngạc nhiên: "Bán đấu giá?!"
Không để ý tới ông ta đang kinh ngạc, Thẩm Xuân Hòa tiếp tục phân phó:
"Trong hôm nay thả tin tức ra ngoài, sau đó lập danh sách một nhóm có tư cách,
để bọn họ tới làm khách quý, mặc kệ có tham gia đấu giá hay không, chủ yếu là
tạo mánh quảng cáo."
"Vâng, tôi lập tức sắp xếp."
"Sắp xếp địa điểm cho tốt, nhớ kỹ, ông chỉ có thời gian ba ngày..."
Không phải những người đó buộc ông ta phải bán đất sao?
Được thôi.
Bán cho ai mà chẳng được?
Ai ra giá cao thì được!
...
Quận Tượng Sơn, biệt thự số hai.
Lúc Thẩm Loan về, Lệ Hiểu Đàm đang nấu cơm, Nhị Tử và Tam Tử ngồi ở trên
ghế sô pha, một người mặt mày nặng nề, một người như đang suy nghĩ gì đó.
Nhìn thấy cô, đồng thời đứng lên.
Thẩm Loan nhướng mày: "Đang đợi tôi?"
Hai người đồng thời gật đầu.
Lệ Hiểu Đàm và hai anh em này đều dọn vào biệt thự, người trước vì muốn
chăm sóc Tán Tán cho nên mỗi ngày đều trở về, đã không ở "Mật Đường" nữa,
hai người sau lại hoàn toàn ngược lại, phần lớn thời gian đều chạy ra ngoài, ở
nhà hầu như không nhìn thấy người.
Hôm nay lại cùng tụ họp...
Thẩm Loan: "Vào phòng làm việc rồi nói."
Hai người theo sát đi vào.
"Ngồi đi."
Lệ Hiểu Đàm bưng trà vào, sau khi để xuống cũng khôn có ở lâu, xoay người
rời đi.
Thẩm Loan: "Hai người người nào nói trước?"
Nhị Tử và Tam Tử liếc nhau.
Nhị Tử mở miệng: "Thẩm Xuân Hòa đã thả tin tức, ba ngày sau bán đấu giá
đất."
"Rất tốt." Thẩm Loan cong môi, chỉ là nhìn qua có vẻ không ngạc nhiên lắm.
Đổi lại là cô cũng sẽ làm như vậy.
Mắt thấy không cầm nổi củ khoai lang nóng hổi, không chạy nhanh tìm người
thì sẽ rơi thẳng xuống mặt đất và bị hủy.
Nhưng điểm khác nhau duy nhất chính là --- cô chắc chắn sẽ đưa ra quyết định
này sớm hơn Thẩm Xuân Hòa.
Cần quyết đoán lại không quyết đoán, ắt chịu hỗn loạn.
Lúc trước khi Thẩm Xuân Hòa quyết định lấy miếng đất này từ trong tay dòng
chính, cũng chỉ vì mong muốn nhanh chóng thành công.
Đổi thành bất kì người nào khác, thứ mà tìm mọi cách mới có được, sao có thể
dễ dàng giao ra như vậy?
"Kéo dài tới bây giờ mới quyết định bán đấu giá, ông ta đúng là giỏi nhẫn nhịn.
Thông báo cho Miêu Miêu và Lý Phục chưa?"
Nhị Tử gật đầu: "Bọn họ còn nhờ tôi chuyển lời đến."
"Ồ? Nói nghe một chút."
"Không dài, chỉ hai chữ --- yên tâm."
Thẩm Loan gật đầu, hiểu rõ.
Đảo mắt nhìn Tam Tử: "Anh thì sao? Xảy ra chuyện gì?"
Hai anh phụ trách công việc khác nhau, bây giờ Nhị Tử giúp Thẩm Loan quản
lý mạng lưới tin tức ngoài mặt sáng, thu thập tin tức từ mọi tầng lớp xã hội, ví
dụ như xu hướng thị trường chứng khoán trong giới kinh doanh, hay những thay
đổi của luật và quy định trong giới chính trị.
Đương nhiên, có thể báo cho Thẩm Loan đều là một ít tin tức cơ mật.
Tam Tử thì tiếp nhận bộ phận trước kia Nhị Tử đã phụ trách --- con đường tin
tức riêng.
Cũng chính là thế lực mà Thẩm Loan đã âm thầm bồi dưỡng trong ba năm ở
Kinh Bình này, lấy vận chuyển Đằng Phi làm trung tâm, bến tàu Trát Mã làm
căn cứ, đều là một số ít thứ không tiện công khai.
Cho nên, có thể làm Tam Tử tự mình tới báo cáo, thường sẽ không có tin tức tốt
gì.
Cho nên Thẩm Loan mới có thể trực tiếp hỏi --- "Xảy ra chuyện gì".
Quả nhiên, vẻ mặt Tam Tử cũng không nhẹ nhàng, nhưng cũng không tính là
nghiêm trọng: "Nghiêm Tuấn Sâm đã chết."
Thẩm Loan sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp "Nghiêm Tuấn Sâm" là
ai.
Lông mày đột nhiên nhíu lại: "Chết như thế nào?"
Tam Tử: "Tự sát."
Thẩm Loan: "Nguyên nhân?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.