Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tam tử lắc đầu.
Lông mày Nhị tử khẽ nhúc nhích: "Tôi nghe qua một ít tin tức, nhưng không
biết có quan hệ với việc Nghiêm Tuấn Sâm tự sát hay không."
Nếu không phải hôm nay Tam tử nhắc tới, có lẽ Thẩm Loan đã quên người số
một kia.
Lại nói tiếp, bọn họ còn có một khoản nợ chưa được giải quyết.
"Không lâu trước đây, Nghiêm Tuấn Sâm tích trữ một lượng lớn vật liệu đá, vì
lý do này, anh ta đã vay ngân hàng 50 triệu NDT. Cuối cùng, anh được cho biết
lô vật liệu đá này có vấn đề. Người buôn bán vật liệu cũng bỏ chạy..."
Nhị tử kể sơ qua về sự việc kia, cũng không có đầy đủ chi tiết, bởi vì vốn dĩ anh
ta chỉ là nghe được từ lời người khác nói.
"... Tài sản bị thế chấp, công ty thanh toán sổ sách, trong một đêm liền biến
thành người nghèo hèn. Hẳn là không chịu nổi đả kích như thế kia, nên mới lựa
chọn nhảy lầu tự sát."
Thẩm Loan vẫn giữ nguyên thái độ.
Cô đã gặp mặt Nghiêm Tuấn Sâm hai lần, một lần là ở Mật Đường, anh ta có
lòng điều tra, cô ra mặt giải quyết; còn có một lần khác chính là vào tiệc mừng
thọ của Nghiêm Khác, anh ta hạ thuốc với cô.
Từ những lần tiếp xúc không quá nhiều này, Thẩm Loan không dám nói rằng
bản thân đã nhìn thấu Nghiêm Tuấn Sâm, nhưng dù nhiều dù ít thì cũng có chút
hiểu biết đối với anh ta.
Thông thường, những người sống bảo thủ như thế này, thủ đoạn bỉ ổi, thường
thường thì luôn có xu hướng báo thù mạnh mẽ.
Nguyên liệu đá có vấn đề mà số lượng lại rất lớn, giá trị giao dịch hàng chục
triệu, điều này cho thấy có người đào hố để bẫy anh ta. Nếu không phải đã lên
kế hoạch và sắp xếp từ trước, chưa chắc đã có thể đe dọa được Nghiêm Tuấn
Sâm.
Tiếp theo nhà cửa mất hết, cuối cùng công ty cũng phá sản theo.
Có thể nói huyết hải thâm thù cũng không quá.
Nghiêm Tuấn Sâm cho dù muốn chết, chắc chắn là cũng sẽ kéo theo người đệm
lưng, sao có thể giống một quả hồng mềm nghẹn khuất mà nhảy lầu tự sát?
Trực giác Thẩm Loan cảm thấy chắc chắn ở đây có gì đó mờ ám.
Nhưng cũng không liên quan gì đến cô, nghe một chút là được.
Tam tử lại biểu hiện như lâm đại địch, từ việc anh ta đặc biệt chạy đến trước
mặt báo cho Thẩm Loan, đủ để thấy mức độ đề cao việc này của anh ta.
"Anh muốn nói cái gì?" Thẩm Loan trầm giọng.
"Tôi đi tới sân thượng nơi Nghiêm Tuấn Sâm nhảy xuống, không phát hiện dấu
vết đánh nhau, nhưng như vậycũng không có nghĩa là tự sát."
Thẩm Loan nhướng mày.
Tam tử: "Dấu vết có thể hủy diệt, chỉ cần đối phương đủ cẩn thận. Trước khi
điện thoại của Nghiêm Tuấn Sâm bị hủy, tôi đã dùng một số biện pháp để tìm
hồ sơ cuộc gọi của anh ta."
Thẩm Loan cảm thấy hứng thú, chủ động hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Có. Trước khi chết ba ngày, anh ta điên cuồng gọi điện cho một số điện thoại
bảy tám chục lần, nhưng người bên kia từ chối trả lời, cuối cùng kéo anh ta vào
danh sách đen."
"Ai?"
"Nghiêm Tri Phản."
Thẩm Loan chợt nghe tên này, không khỏi nheo mắt.
Người này......
"Còn nữa..." Tam tử chậm rãi giương mắt, nói mục đích hôm nay tới đây, cũng
là nơi khiến anh ta lo lắng nhất" "Nghiêm Tuấn Sâm trước khi chết đã tìm vài
tên xã hội đen, dùng một số tiền, phái bọn họ tới theo dõi cô."
"Tôi?" Thẩm Loan hơi kinh ngạc.
Tam tử gật đầu.
"Vì cái gì?" Cô nhíu mày.
"Tôi đã tra hỏi những tên xã hội đen kia, bọn họ cũng không biết nguyên nhân
cụ thể, bây giờ Nghiêm Tuấn Sâm đã chết, càng không ai biết được."
Đáy mắt Thẩm Loan xẹt qua tia âm trầm.
Vốn dĩ cho rằng chính mình là người ngoài cuộc, có thể ngồi xem diễn, không
nghĩ tới bản thân lại là người trong cuộc.
Sự việc tới bước này, tam tử cũng không tiện tra cứu gì thêm, bởi vì người đều
đã chết rồi.
Nhưng mà nói cho Thẩm Loan biết để cảnh tỉnh vẫn là cần thiết.
Báo cáo xong, hai anh em bọn họ giả vờ rời đi.
"Từ từ......"
Hai người đồng thời dừng bước quay đầu lại.
Ánh mắt Thẩm Loan rơi xuống trên mặt Tam tử, người sau ánh mắt hơi lóe.
"Sao anh lại bị thương?"
Kỳ thật vết bầm ở chỗ xương gò má đã rất mờ nhạt rồi, nếu không nhìn kỹ, căn
bản sẽ không phát hiện.
Nhưng không nghĩ tới đôi mắt Thẩm Loan lại tinh như vậy, ở giữa hai người
còn cách một khoảng cách thế mà cô vẫn có thể nhìn ra..
"... va phải." Người đàn ông chậm chạp trả lời.
Thẩm Loan không tỏ ý kiến, truy hỏi đến cùng: "Va phải chỗ nào?"
"Trên cửa."
Sắc mặt Thẩm Loan trầm xuống thấy rõ.
Tam tử suy sụp thở dài, thành thật khai báo: "Bị người đánh."
Cô cũng không hỏi là ai, đoán cũng có thể đoán được.
"Nhớ bôi thuốc."
Tam tử được sủng mà lo sợ, mí mắt nhanh chóng rũ xuống, khẽ ừ một tiếng đáp
lại.
...
Ngày hôm sau, Miêu Miêu và Lý Phục trở về đây.
Thẩm Loan đích thân gặp mặt hai người bọn họ dặn dò: "... Cuộc đấu giá sẽ
diễn ra vào ngày mốt, thành bại nằm ở trận chiến này, chuẩn bị sẵn sàng."."
Hai người đối diện, đều thấy được ánh mắt kiên định nhất định phải đạt được
của đối phương.
Trưa hôm đó, danh sách các công ty sẽ tham gia đấu giá và tham gia đấu thầu đã
xuất hiện trong tay của Thẩm Loan.
Lúc đó, mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng màu cam của hoàng hôn phủ xuống
sân vườn.
Một bàn một ghế, dáng người ở bên cạnh bàn cúi đầu xem tư liệu, ánh nắng kéo
dài bóng của cô.
Gió thổi bay đuôi tóc và làm bay góc váy dài của cô.
Mặt trời lặn, ánh sáng rực rỡ, bãi cỏ, bàn ghế, người phụ nữ...
Ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Nếu cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện phía trước cách đó không xa xuất hiện một
bóng dáng nho nhỏ.
Cô gái đã trở thành một người mẹ có một đứa con.
Gần đây, Nhị tử đã dạy Tán Tán một bộ quyền pháp đơn giản, đây có thể là lần
đầu tiên cậu bé tiếp xúc với những đồ vật cổ xưa của quốc gia như vậy, cậu bé
tỏ ra rất thích thú.
Không có việc gì làm thì luyện tập chơi đùa một chút.
Lúc này đã cậu bé đánh xong nửa bộ trước, tốc độ bắt đầu ổn định, lại tiếp tục
đánh phần sau.
Thẩm Loan dành hết sự tập trung vào tài liệu trên tay, ngẫu nhiên bớt thời giờ
nhìn con trai một chốc.
Năm tháng yên bình, cũng không hơn thế này.
Đột nhiên, một hồi tiếng chó sủa vang lên phá vỡ khung cảnh yên bình này.
Tán Tán múa xong chiêu cuối cùng, thu thế lại, ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Loan
một cái, sau đó tay chân nhẹ nhàng đi tới phương hướng truyền ra tiếng động...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.