Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Một con chó to bằng cỡ Tán Tán lao qua hàng rào chắn rồi chạy vội ra bãi cỏ.
Toàn thân tuyết trắng cộng với một đôi mắt hai mí mê người, mang một vẻ đẹp
riêng biệt.
Thẩm Loan ngước mắt lên, thấy con trai mình đang ôm một con Samoyed, một
người một chó đứng trên bãi cỏ trông ngóng nhìn cô.
"Chó của ai thế?" Lệ Hiểu Đàm cũng nghe thấy tiếng kêu, liền chạy ra ngoài
tìm hiểu.
"Tự nó chạy tới."
"Nhìn bộ lông sạch sẽ sáng bóng của nó và dây xích trên cổ, hẳn là chó nhà ai đi
lạc. Để tôi kêu vệ sĩ đi xung quanh hỏi thăm một chút xem sao?"
"Ừ." Thẩm Loan gật đầu.
Lệ Hiểu Đàm kêu một vệ sĩ tới, nhỏ giọng sai bảo: "...Đi đi."
"Đúng vậy."
Cô ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ đầu chó, chú Samoyed này thế mà còn rất là
ngoan ngoãn, vậy mà lại chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay của cô.
"Chà! Đầu năm nay chó cũng thành tinh rồi?"
Thẩm Loan nâng lên mí mắt, lúc này mới nghiêm túc liếc nhìn chú chó nọ.
Chưa kể, giá trị nhan sắc của chú chó này còn rất cao đấy.
Không kể đến bộ lông tuyết trắng thoang thoảng hương thơm, chỉ cần một đôi
mắt đen bóng ngập nước vô tội cũng có thể làm lòng người yêu thương không
thôi.
Thẩm Loan nhấp môi gọi một tiếng, vật nhỏ liền thè đầu lưỡi màu đỏ hồng ra.
Cũng không bổ nhào vào người cô mà ở bên chân Thẩm Loan cọ cọ nhảy nhảy,
đuôi vẫy vẫy biểu hiện rất vui vẻ.
Lệ Hiểu Đàm thấy thế, nhịn không được nói thầm: "Chó mà cũng biết chọn
người có thể cho đồ ăn sao?"
Vệ sĩ nhanh chóng trở lại báo cáo, không có ai làm mất chó, cũng không có ai
chủ động tìm tới cửa hỏi thăm.
Lệ Hiểu Đàm cho anh ta lui xuống, sau đó chính mình bưng vẻ mặt như suy tư
gì ngồi vào bậc thang: "...Chú chó này có thể là từ xa chạy tới đây, hoặc cũng có
thể là chó của những biệt thự xung quanh chạy qua đây."
Mặc kệ là tình huống nào, cũng đều rất khó để xử lý.
Nếu là người trước, muốn tìm chủ nhân của chú chó này như là mò kim đáy bể;
người sau thì mặc dù ở gần đây, nhưng cũng không dễ dàng có thể gặp nhau.
Có thể ở chỗ này, nhà ai lại không có vệ sĩ chứ?
Không đợi ngươi tới gần đã bị bao vây, tựa như ngươi chính là ăn trộm vậy, nếu
chó không phải của người bên kia, chỉ sợ là vô cớ kết thù với người ta.
Cuối cùng, Thẩm Loan lên tiếng: "Trước cứ giữ lại, chờ chủ nhân của chú chó
tới tìm."
Nếu không tới...
Lệ Hiểu Đàm cười, vậy đừng trách các cô không hạ thủ lưu tình.
Cứ như vậy, "Tiểu mỹ cẩu" Samoyed lai lịch không rõ công khai ở lại biệt thự
số 2.
Tán Tán thực thích chú chó này.
Một người một chó thỉnh thoảng hai mắt nhìn nhau, Thẩm Loan phát hiện ánh
mắt của con mình giống như rất hưng phấn, thông thường đây là vẻ mặt khi cậu
bé phát hiện đồ vật gì rất thú vị.
Này Samoyed không biết là tính cách vốn dĩ đã như vậy, hay là đã trải qua huấn
luyện bài bản, chú chó này không hề sợ người lạ, nhìn thấy người liền thân thiết
cọ cọ làm quen.
Đặc biệt là đối với Thẩm Loan và Tán Tán.
Giống như biết được hai mẹ con bọn họ mới là chủ nhân nơi này, cho nên đặt
biệt lấy lòng nịnh bợ.
Thẩm Loan ra lệnh cho vệ sĩ trông coi Tán Tán, sau đó vào văn phòng làm việc.
Hội đấu giá sắp tới, cô còn rất nhiều sự việc cần phải đích thân xử lý...
Tán Tán cầm lấy dây thừng đi ra ngoài, vệ sĩ đi theo phía sau không xa, giống
như một cái đuôi nhỏ.
Màn đêm buông xuống sau vườn, gió mát thổi vào, hơi se lạnh.
Cũng may Tán Tán dắt theo chú chó, luôn luôn ở trong trạng thái hoạt động nên
thân thể không bị lạnh.
Đi qua khu vườn chính là cửa chính, từ cửa chính đi ra bên ngoài, chính là sườn
núi, thông đến một căn biệt thự khác.
Mắt thấy cậu chủ nhỏ bị chú chó dắt đi, sắp chạy ra khỏi phạm vi của nhà mình,
vệ sĩ chạy đến ngăn cản cậu bé.
Đúng lúc này, chú Samoyed đang chạy chậm đột nhiên tăng tốc độ chạy nhanh
lên, Tán Tán nắm dây thừng bị kéo mạnh về phía trước, suýt nữa thì té ngã.
May mắn vệ sĩ kịp thời bảo vệ cậu bé.
Tán Tán lại giơ tay chỉ vào phương hướng chú chó chạy đi.
Vệ sĩ nhìn nhìn, cảm giác bản thân đã hiểu, không xác định dò hỏi: "...Nhóc
muốn chú đuổi theo?"
Tán Tán gật đầu.
Vệ sĩ đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cậu bé nhỏ, không biết như thế nào, thế
nhưng ma xui quỷ khiến nghe lời cậu bé nói, nâng bước qua đuổi theo.
Tán Tán đứng yên tại chỗ, chờ một vệ sĩ khác được thông báo đi tới.
Ánh trăng như nước, đêm khuya sâu sắc.
Đột nhiên ——
"Hắc! Nhóc con nhà ai? Buổi tối không ở trong nhà, ra ngoài......"
Nói còn chưa dứt lời, thời điểm Tán Tán xoay người ngửa đầu nhìn về phía anh
ta, Lục Thâm đứng ngốc luôn, sau một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.
Vì xác định chính mình không phải đang nằm mơ, anh ta còn dùng lực chớp
chớp mắt, hàm răng cắn đầu lưỡi đau điếng mới rốt cuộc ý thức được chính
mình không có hoa mắt, thằng nhóc con trước mắt này chính là con của Lục ca!
Tên là......
"Tán Tán đúng không?"
Nhũ danh bị gọi, ánh mắt thằng nhóc nhỏ nhìn anh ta từ bình tĩnh biến thành tò
mò.
"Khụ...Nhóc muốn hỏi chú làm sao mà biết được đúng không?"
Cậu bé gật đầu.
Lục Thâm thanh thanh giọng nói: "Chú là chú của cháu."
"?"
"Ách, biết cái gì gọi là "chú" không?"
Tán Tán nhìn anh ta chằm chằm, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Lục Thâm thật sự là yêu cái khuôn mặt nhỏ bé giống Quyền Hãn Đình đến chết
đi được, hận không thể lập tức xông lên hôn vài phát: "Nhớ kỹ, chú chính là em
trai của ba cháu, nghe hiểu không?"
Cậu bé thành thật gật gật đầu.
"Sao nhóc lại ở chỗ này một mình? Thẩm... Mẹ của cháu đâu? Cô ta mặc kệ
cháu? Hơn nửa đêm...Có chuyện quái gì vậy?"
Tán Tán không nói lời nào, cũng sẽ không nói, cứ như vậy nghe Lục Thâm
đứng đó luyên thuyên.
Cuối cùng ——
"Há há,Tán Tán bé bỏng ~ thất thúc mang cháu đi tìm ba của cháu nhé, như thế
nào?"
"?"
"Cha của cháu ấy, cha ruột! Quyền Hãn Đình!"
Tán Tán vẫn là dùng ánh mắt mê mang lại đơn thuần ánh mắt nhìn anh ta, Lục
Thâm khẽ cắn môi, mặc kệ!
Trực tiếp đem thằng nhóc nhỏ ôm vào trong lòng ngực của mình, rồi anh ta cẩn
thận mà nhìn khắp xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không bị ai phát hiện,
cất bước chạy thật nhanh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.