Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Tiểu thất?" Hồ Chí Bắc nhìn Lục Thâm bước vào cửa, ánh mắt hơi kinh ngạc:
"Cậu không phải xuống núi sao?"
"Chuyện đó... Gặp tình huống bất ngờ, không đi được nữa."
Hồ Chí Bắc theo bản năng cảnh giác: "Tình huống bất ngờ gì?"
"Khụ......" Lục Thâm dắt cậu nhóc đứng phía sau lưng anh ta nãy giờ ra: "E
hèm, chính là cái này."
Hồ Chí Bắc đầu tiên là mê muội, ngay sau đó mắt hổ trừng to, cuối cùng chỉ vào
Lục Thâm, hô hấp không chừng: "Cậu cậu cậu cậu..."
Lục Thâm rụt rụt cổ.
Đến! Lại sắp mắng rồi.
Nhưng giây tiếp theo...
"Trâu bò!"
Lục Thâm: "?"
Hồ Chí Bắc cười ha ha, ôm bả vai của Lục Thâm: "Tiểu thất này, trước kia tam
ca ghét bỏ cậu có chút không đúng, hôm nay tôi rút lại hết, rút lại tất cả! Cậu cái
này..."
Ông ta giơ ngón tay cái lên.
Lục Thâm bị ông ta khen đến lông tơ dựng đứng, phía sau gáy lạnh lẽo, "Anh
đừng có làm em rùng mình..."
"Tuyệt đối không có!" Hồ Chí Bắc đứng đắn, sau đó...
Nhìn chằm chằm Tán Tán như nhìn một thứ cực kì hiếm lạ, nhìn không chớp
mắt.
"Giống... So ảnh chụp còn giống hơn... Quả thực quá giống..."
Tán Tán bị người nhìn chằm chằm như vậy, cũng không sợ hãi, tròng mắt đen
bóng nhìn ông ta, bình tĩnh đến không giống những đứa trẻ ở tuổi này.
Hồ Chí Bắc thanh thanh giọng: "Biết bác là ai không?"
Tán Tán: "..." Vì cái gì những người này đều thích hỏi vấn đề giống hệt nhau?
Hồ Chí Bắc: "Cháu nên gọi chú là bác Ba."
Tán Tán: "..." Ngay cả câu trả lời cũng không khác gì.
Lục Thâm khóe miệng vừa kéo: "Đừng hỏi..." Cậu bé cũng sẽ không nói
chuyện.
Còn nữa, cái tên này lại hỏi giống hệt câu của ông đây, thằng nhóc này chắc
trong lòng đang cười hai người đây!
Không thể không nói, tiểu thất gia đích thật đoán đúng chân tướng.
Hồ Chí Bắc dựng thẳng eo, đứng thẳng, hỏi Lục Thâm: "Làm sao cậu có thể
đem thằng nhóc này tới đây?"
Lục Thâm: "?" Lời này nghe tới như thế nào có điểm...không thích hợp nhỉ?
"Thẩm Loan trông coi đứa nhỏ này rất kĩ, gan cậu cũng thật lớn, dám ở mí mắt
của cô ta trộm người."
"Trộm người?!" Lục Thâm khóe mắt co rụt lại: "Anh có thể nói chuyện bình
thường một chút được không?" Làm gì nghe như xã hội đen vậy.
"Này không gọi trộm thì gọi là gì?"
"..."
Hồ Chí Bắc nói, lại nhịn không được đi nhìn cậu nhóc nhỏ: "Nhìn xem dáng vẻ
này, mặt mày này, còn đẹp trai hơn so với lão Lục, cũng không biết về sau lớn
lên sẽ câu đi nhiều ít linh hồn nhỏ bé của người phụ nữ."
"Khà khà...... Tam ca, anh hâm mộ sao?"
"Cút đi! Ông đây tán gái chưa bao giờ bằng mặt nhé."
"Kia dựa vào cái gì?"
"Thủ đoạn, cộng thêm kỹ thuật."
"..." Nghi ngờ người này đang nói phét, nhưng mà bản thân lại không có chứng
cứ.
"Được rồi, tôi đi gọi lão Lục, bảo cậu ta tới nhìn con trai của mình." Hồ Chí Bắc
nói xong, xoay người đi tới hướng văn phòng.
Lục Thâm đưa Tán Tán tới phòng khách, chỉ chỉ vào sô pha: "Ngồi đi nhóc."
Tán Tán thật sự ngồi xuống, bình tĩnh nhìn chung quanh.
Lục Thâm nhìn thú vị, hỏi cậu bé: "Muốn uống gì đó không? Coca? Nước
chanh?"
Những đứa trẻ đều nên thích những thứ này nhỉ?
Ai ngờ Tán Tán lại lắc đầu, không cần.
"Kia ăn khuya thì sao? Xiên que nướng? Gà rán?"
"..."
"Bánh bao? Màn thầu? Cháo gạo kê?"
"..."
Cuối cùng, Tán Tán trực tiếp không để ý tới anh ta...bà mẹ nó chứ!
Lục Thâm cảm giác chính mình bị vũ nhục, nhưng vẫn là không có chứng cớ.
...
Lại nói đến vệ sĩ đang đuổi theo chú chó, đương nhiên, anh ta đuổi theo, lôi lôi
kéo kéo chú Samoyed về chỗ cũ.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Chú chó này, thập mập.
Sau đó anh ta đụng phải vẻ mặt nôn nóng của đồng nghiệp.
"Anh Quân về rồi! Cậu chủ nhỏ đâu rồi?"
Vệ sĩ kéo chú chó sửng sốt: "Không phải tôi kêu cậu tới đây trông coi cậu nhóc
sao? Bây giờ cậu đi hỏi tôi?"
"Nhưng mà tôi tới đây thì không thấy cậu nhóc đâu..."
Xong rồi!
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, người vệ sĩ bình tĩnh lại và ném dây xích vào tay
đồng nghiệp của mình: "Con chó ngu ngốc này, cậu kéo nó về trước đi, sau đó
báo với bà chủ rằng cậu chủ nhỏ có thể mất tích rồi. Tôi ở lại tìm cậu nhóc, duy
trì liên lạc mọi lúc. "
"Được!"
Thời điểm tin tức truyền tới tai Thẩm Loan, Tán Tán mất tích cũng không quá
bao lâu.
Thẩm Loan: "Tôi sẽ đến đó trước, anh lập tức đi gọi người, đến chỗ xảy ra sự
việc, đừng quên giữ lại hai người ở lại theo dõi."
"Được."
Năm phút sau, Thẩm Loan đuổi tới.
"Cô chủ..."
"Tình hình bây giờ như thế nào?"
"Xin lỗi, không tìm được cậu chủ nhỏ."
"Anh kể hết sự việc cho tôi nghe."
"Cậu chủ nhỏ vốn đi xung quanh phạm vi của nhà mình, nhưng chú chó
Samoyed đột nhiên chạy..."
Cách đó không xa, ở biệt thự số 1.
Quyền Hãn Đình đứng ở giữa phòng khách, nhìn thân ảnh nho nhỏ ở trên sô pha
kia, sửng sốt.
Hồ Chí Bắc thấy anh thật lâu không phản ứng, đây là... Choáng váng?
"Khụ khụ!" Họ nhẹ nhắc nhở.
Đáng tiếc, cũng không có ích gì.
Quyền Hãn Đình đứng tại chỗ, không tiến lên, cũng không lùi sau.
Lục Thâm cùng Hồ Chí Bắc liếc nhau, trên mặt đều là dấu chấm hỏi.
Hưng phấn quá độ?
Vô cùng xúc động?
Thật ra lại là...không dám lại gần.
Quyền Hãn Đình muốn tới gần, lại sợ hãi tới gần. Đây cũng không phải lần đầu
tiên anh tiếp xúc với Tán Tán, nhưng mỗi một lần đều có thể làm anh như đi
trên băng mỏng, chỉ có thể thật cẩn thận.
Anh đang nhìn con trai mình, đồng thời, Tán Tán cũng đang nhìn cha của mình.
Nhìn nhau, một người thấy phiên bản thu nhỏ của chính mình, và người kia thấy
phiên bản phóng to của chính mình.
Có lẽ quan hệ huyết thống là một mối quan hệ vô cùng kỳ diệu, những đặc điểm
của một người có thể được di truyền cho người khác.
Cho dù Thẩm Loan không tha thứ, sự thật rằng họ là cha con không bao giờ có
thể thay đổi được.
Quyền Hãn Đình đột nhiên thở phào nhẹ nhõm bước tới...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.