Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Con có nhớ ba không?" Anh hỏi.
Tán Tán gật đầu.
Quyền Hãn Đình ngồi xuống bên cạnh cậu bé: "Con có khát nước không? Có
muốn uống nước không?"
Không đợi cậu bé trả lời, Lục Thâm đã vội vàng giành nói trước: "Khi nãy em
đã hỏi, cậu bé nói không cần."
Nhưng mà, bây giờ thì Tán Tán lại gật đầu..
Quyền Hãn Đình đích thân rót một ly nước ấm đưa qua cho cậu bé: "Đến giờ
uống thuốc rồi sao?"
Tán Tán đột nhiên nhướng mắt lên, trong mắt như có một tia sáng vụt qua rồi
biến mất.
Dường như ngạc nhiên vì anh lại biết chuyện này.
Quyền Hãn Đình thử xoa xoa đầu của cậu bé, thấy cậu bé không có từ chối
mình, anh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lực ở lòng bàn tay tăng lên một chút.
Tán Tán chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm truyền đến da đầu, xuyên qua cả lỗ
chân lông, cuối cùng thấm vào đáy lòng cậu bé.
Cảm giác này giống với cảm giác mà Thẩm Loan mang lại cho cậu bé, nhưng
lại có gì đó rất khác.
Về phần khác cái gì, cậu bé cũng không rõ nữa.
Nhưng có một điều chắc chắn làCậu bé không hề bài xích nó.
"Con có mang theo hộp đựng thuốc không?" Quyền Hãn Đình hỏi.
Tán Tán gật đầu, đôi mắt mang theo sự tò mò nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
anh, có vẻ như đang thắc mắc điều gì đó.
Dường như Quyền Hãn Đình có thể hiểu được cảm xúc của cậu bé, nhẹ giọng
nói: "Ba đã gặp giáo sư Ngụy, ông ấy đã nói với ba."
Ngoài việc uống thuốc đúng giờ, Ngụy Hàm Chương còn nói một số chuyện
khác.
Như là, mắt của Tán Tán cần phải được kiểm tra định kỳ mỗi tháng một lần.
Còn nữa là việc lấy máu xét nghiệm là chuyện thường ngày, khi thể trạng không
ổn định, khiến cho bệnh biến chứng mà không tìm ra nguyên nhân thì chỉ còn
cách lấy tủy để kiểm tra.
Còn cả hệ thống miễn dịch của Tán Tán giống như một cây cầu treo lơ lửng
giữa các vách đá, không biết khi nào thì sợi dây sẽ đứt, cây cầu sẽ sập...
Không vội vàng nhận lấy ly nước mà Tán Tán lấy hộp thuốc trong túi ra, mở
nắp, có năm loại thuốc, mỗi loại phải uống một số lượng khác nhau.
Cậu bé đếm từng viên một, cuối cùng nắm một nắm trong tay.
Vẻ đau lòng khẽ thoáng qua trên mặt Quyền Hãn Đình, đồng tử như bị kim đâm
thủng khiến hốc mắt anh đỏ bừng, suýt chút nữa không kiềm được mà chảy
nước mắt.
Nhưng giây lát sau, tất cả mọi cảm xúc đều bị anh che giấu.
Chỉ thấy sắc mặt anh vẫn như cũ, giọng điệu đều đều: "Nước đây, cần ba đút
cho con không?"
Tán Tán lắc đầu.
Quyền Hãn Đình cũng không ép buộc, đưa nước qua, chỉ nhìn cậu bé.
Tán Tán một tay cầm cốc nước, một tay cầm thuốc, đầu tiên là đưa thuốc vào
miệng, sau đó uống một ngụm nước, ngửa đầu ra phía sau.
Toàn bộ quá trình không cần sự trợ giúp của ai, cậu bé đã làm quá thành thạo.
Hồ Chí Bắc đã nhìn thấy Tán Tán uống thuốc trong phòng nghiên cứu P cách
đây không lâu cho nên vẻ mặt của ông ta vẫn bình thường, không quá ngạc
nhiên.
Nhưng Lục Thâm thì không như vậy!
Anh ta quay đầu nhìn về phía Hồ Chí Bắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không
thể che giấu: "Chuyện này..." Chuyện gì đã xảy ra?
Vẻ mặt Hồ Chí Bắc bình tĩnh: "Cậu nhìn thấy cái gì thì chính là cái đó."
"Cậu nhóc bị bệnh sao?"
"Ừ."
"Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
"... Có chút phức tạp, không nói rõ được."
"Không phải... Nhiều thuốc như vậy, màu sắc rực rỡ, cứ lấy một nắm mà uống?
Không phải uống linh tinh chứ?"
"Không phải uống linh tinh đâu." Âm điệu Hồ Chí Bắc hơi trầm xuống.
"?"
"Mỗi ngày đều phải uống thuốc, sao có thể uống nhầm được? Giống như chúng
ta không hiểu rõ, cũng có thể phân biệt rõ gạo cùng cao lương."
"Mỗi ngày?!" Lục Thâm giật mình: "Anh đừng làm tôi sợ..."
Hồ Chí Bắc kéo anh ta sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện.
Biểu cảm trên mặt Lục Thâm thay đổi mấy lần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng
mắt thường.
Bên kia, Tán Tán đã uống thuốc xong, đặt cốc nước xuống.
Quyền Hãn Đình nhẹ giọng nói: "Con tới đây bằng cách nào? Mẹ con... cô ấy
có biết không?"
Tán Tán nhìn về phía Lục Thâm.
Quyền Hãn Đình nhìn theo tầm mắt của cậu bé.
Lục Thâm nghe xong tình huống của cậu nhóc từ chỗ Hồ Chí Bắc, đang muốn
hỏi cái gì, đột nhiên cảm giác có một trận gió lạnh sượt qua cổ, anh ta không
khỏi rùng mình, tự hỏi tại sao căn phòng này sao còn có gió lùa qua?
Kết quả là giây tiếp theo, anh ta chạm vào ánh mắt nghẹt thở của Quyền Hãn
Đình.
"Lục ca?" Hỏi thử, hơi khó hiểu.
"Đến đây."
Lục Thâm sững sờ, có trực giác không ổn, "Có chuyện gì vậy?"
"Cậu là người mang Tán Tán đến đây?"
Anh ta đột nhiên an tâm, trên mặt mang theo ý cười: "Đúng vậy! Gặp được con
trai chắc anh vui lắm? Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi mà, đừng để trong
lòng."
Tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt kia, dáng vẻ kia, thấy thế nào cũng không giống
"biết ơn".
"Cậu mang thằng bé từ đâu đến?"
Lục Thâm vẫn đang đắm chìm trong "công lao" to lớn của mình, đắc thắng,
không hề để ý tới sự lạnh lẽo trong lời nói của Quyền Hãn Đình.
"Ngay bên ngoài biệt thự, sau khi xuống dốc dài, ngã ba đường thứ hai."
"Thằng bé đứng một mình sao?"
"Đúng vậy, lúc đó xung quanh chỉ có một mình cậu nhóc."
Quyền Hãn Đình nghe vậy, nhíu mày: "Thẩm Loan cũng không có ở đó sao?"
"Dù sao tôi cũng không nhìn thấy..."
"Cho nên, cậu liền mang Tán Tán ôm tới chỗ này của tôi?"
"Đương nhiên! Không ôm đi, chẳng lẽ để một mình cậu nhóc đứng đó sao?
Buổi tối nguy hiểm như thế nào cơ chứ? Lỡ chẳng may gặp phải kẻ buôn người,
hoặc chó hoang thì sao?"
Quyền Hãn Đình nhướng mày, hình như... Quả thực cũng có lý.
"Lúc đó Thẩm Loan thật sự không có ở đó sao?"
"Nếu cô ấy ở đó, sao tôi có thể trộm được!"
"..." Thì ra anh ta cũng biết mình là trộm.
"Khụ! Dù sao, tôi đã ôm cậu nhóc về đây, nếu không thì chúng ta giữ cậu nhóc
ở lại một đêm rồi ngày mai mang cậu nhóc trở về với Thẩm Loan?"
Quyền Hãn Đình có chút động lòng.
Anh hỏi Tán Tán: "Con có muốn ở lại không?"
Nếu cậu bé bằng lòng, anh sẽ liên hệ với Thẩm Loan, còn nếu không, anh sẽ
đích thân đưa cậu bé về để cô khỏi lo lắng.
Tán Tán còn chưa trả lời, bên ngoài biệt thự đã vang lên tiếng ồn ào.
CạchCửa bị bật mở.
Một nhóm người mặc đồ đen lao vào, Thẩm Loan bước ra từ sau đám người.
Trái tim Quyền Hãn Đình chùng xuống...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.