Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Tôi không cần."
Quyền Hãn Đình: "Vì sao?"
"Tôi không thiếu."
Ba chữ khiến người đàn ông á khẩu không trả lời được.
Vợ biết kiếm tiền quá cũng buồn.
"Vậy Tán Tán..." Anh lui để cầu xin.
Thẩm Loan không ở lại thì giữ đứa bé cũng tốt.
Thẩm Loan không từ chối luôn mà cúi đầu hỏi Tán Tán: "Con muốn ở lại
không?"
Đôi mắt Quyền Hãn Đình chờ mong.
Chỉ tiếc —
Tán Tán lắc đầu.
Cậu bé không ở lại.
Cuối cùng, Thẩm Loan dẫn con trai đi mất.
Quyền Hãn Đình ngay cả tư cách cản cũng không có, chỉ có thể đứng tại chỗ,
nhìn theo bóng dáng hai mẹ con đi xa.
"Lão lục."
"Tam ca." Giương mắt lên đã thu lại tia ảm đạm, anh vẫn là Quyền lục gia
không gì phá nổi.
Tất cả sự mại đều dành cho người phụ nữ mình yêu, nhưng cũng là người phụ
nữ đó dùng kim đâm vào chỗ yếu nhất của anh.
"Sao không đuổi theo?" Hồ Chí Bắc hỏi.
"Không đuổi." Anh lắc đầu, trong mắt lại có tia chắc chắn.
Chuyện này khiến Hồ Chí Bắc có chút không hiểu.
"Đuổi càng chặt, sẽ chỉ khiến cô chạy càng nhanh."
"Cho nên muốn từ bỏ?"
Quyền Hãn Đình lắc đầu, đôi môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt lại sâu thẳm, giống
cách một tầng chắn, mà sau tấm chắn đó còn cất giấu thứ khác.
Anh nói: "Không vội, từ từ."
Con mồi tốt nhất thường thường thuộc về thợ săn có sức kiên nhẫn nhất.
Hồ Chí Bắc nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng cũng không hỏi nhiều, tóm
lại anh ta chỉ là người ngoài cuộc.
...
Đảo mắt, đã đến ngày đấu giá đất.
Miêu Miêu và Lý Phục cầm thiệp mời, đúng giờ tới dự.
Vào cửa, không ai chú ý người phụ nữ phía sau hai người đang lấy giấy tờ.
Đi sau nửa bước, lại cụp mi rũ mắt, cùng lắm là trợ lý, thư ký, không danh
chính ngôn thuận, không đáng chú ý.
Cho nên, Thẩm Loan rất lẳng lặng vào trong.
Chín giờ sáng, khách được mời khắp nơi đến đông đủ, đã ngồi ổn định dưới đài.
Sau màn giới thiệu ngắn gọn ban đầu, MC thông báo buổi đấu thầu đã chính
thức bắt đầu.
Mà Thẩm Xuân Hòa dùng thân phận người chủ sự ngồi bên cạnh, toàn bộ quá
trình đấu thầu được dẫn dắt bởi một đấu giá viên chuyên dụng và được giám sát
bởi một công chứng viên.
Kết quả có hiệu lực pháp luật.
"... Giá ban đầu một trăm triệu, mỗi lần giơ bảng là năm triệu, đấu thầu chính
thức bắt đầu!"
"Công nghệ Hợp Thịnh giơ bảng, 105 triệu."
"Chăn nuôi Từ thị giơ bảng, 110 triệu."
"Sinh học Đại Chung giơ bảng, chủ tịch Vương còn giơ năm ngón tay, năm lần
tăng giá, 135 triệu!"
"..."
Miêu Miêu và Lý Phục xuất hiện với tư cách là người phụ trách công ty trách
nhiệm hữu hạn công nghệ sinh học Thanh Lam, họ không đáng được nhắc đến
trước mặt đông đảo những công ty có thanh danh và thực lực lớn.
Những công ty nhỏ được sắp xếp ngồi phía sau nhích lại một nhóm.
Đối với chuyện này, Miêu Miêu và Lý Phục có vẻ rất bình tĩnh, không tranh
không đoạt, giống như chỉ tới để tham gia náo nhiệt, chỉ thích nhìn xem.
Suy cho cùng, từ lúc bắt đầu ra giá đến giờ, các công ty xung quanh đã được gọi
tên một vòng, còn họ lại vẫn luôn im lặng.
"... 230 triệu, còn nhà ai cao hơn không?"
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
"Được, 230 triệu lần nhất thứ, 230 triệu lần thứ..."
Miêu Miêu và Lý Phục liếc nhau.
"Tập đoàn Tụ Chúng giơ bảng! 235 triệu!"
Việc tiếp tục đấu thầu giá cao đã loại bỏ hầu hết các công ty có mặt, khi giá
vượt ngưỡng 600 triệu, chỉ còn lại hai ba nhà giơ bảng.
Cuộc đua chân chính mới chính thức kéo màn.
Lúc này, Miêu Miêu giơ bảng.
"Không thể tưởng tượng! Hiện tại vậy mà có một đối thủ mới vào bàn, bọn họ
là —sinh học Thanh Lam!"
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt cùng nhìn ra sau.
Nói đúng ra, là dừng trên người Miêu Miêu.
Ngay sau đó, tiếng nói khe khẽ vang lên khắp nơi —
"Sinh học Thanh Lam? Chui ở đâu ra vậy?"
"Hai năm trước không phải đã công bố phá sản rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Còn dám giơ bảng"
"Hình như phá sản... Khoảng hai năm trước hay sao ấy, còn muốn bàn bạc hợp
tác với tôi, muốn góp vốn, nhưng bị tôi từ chối. Lúc ấy thị trường công nghệ
sinh học không tốt, không ai dám tiếp nhận. Hê... Không ngờ công ty nàu thế
mà sống lại được!"
"Sáu trăm triệu, cũng không phải là số lượng nhỏ, công ty bình thường lấy đâu
ra số tiền lớn như vậy?"
"Sau lưng chắc chắn có chỗ dựa!"
"Lúc trước không hiện sơn không lộ thủy, tới cuối cùng mới nhập cuộc, điều
này chứng tỏ cái gì?"
"A?"
"Chứng tỏ lúc trước những màn đấu đá linh tinh đó người ta chướng mắt, chờ
mọi người tàn sát đủ rồi, bị chết gần hết lúc cần xuất hiện mới nhảy ra, một
bước đúng chỗ. Nghĩ mà xem, là ông chủ không thiếu tiền mà."
"Có trò hay nhìn rồi!"
Đột nhiên, đấu giá viên kích động run rẩy cất tiếng: "Công nghệ Hợp Thịnh
kiến nghị giá mỗi lần giơ bảng quy định từ năm triệu đổi thành một mười triệu!
Sinh học Thanh Lam thấy thế nào?"
Lý Phục nâng hai tay: "Chúng tôi không ý kiến."
"Được! Hiện tại tiếp tục đấu giá tiếp tục —"
Giá chốt dừng ở mức tám trăm triệu.
"... Sinh học Thanh Lam còn muốn giơ bảng không?"
Miêu Miêu trực tiếp đứng lên, mặt vô cảm: "Chúng tôi ra giá chín trăm triệu."
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên.
Tuy Thẩm Xuân Hòa bình tĩnh bàng quan cũng không thể ngồi thẳng người, hai
mắt tỏa sáng.
Số tiền này đã vượt xa momg đợi của ông ta.
Mà hiện trường cũng bị này một câu chín trăm triệu dọa sợ, âm thanh bàn tán
lớn dần.
Đấu giá viên cũng hưng phấn vô cùng, nhưng vẫn duy trì sự chuyên nghiệp nên
có: "Hiện tại sinh học Thanh Lam đưa ra chín trăm triệu, công nghệ Hợp Thịnh
còn muốn tiếp tục giơ bảng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.