Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Dựa theo lưu trình đã định, sau buổi đấu giá là tiệc tối.
Gương mặt Thẩm Xuân Hòa vẫn cười mỉm, nhưng sau khi về phòng, đóng cửa,
hoàn toàn biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại sự âm trầm, và... hỏng bết.
Xong rồi.
Xong tất rồi.
Công nghệ Hợp Thịnh sẽ không bỏ ra một tỷ tư để mua đất, vòng đi vòng lại,
miếng đất này vẫn trong tay ông ta không vứt đi được!
Việc này không khác gì chuyện vất vả dựng xong sân khấu kịch, phân xong tất
cả các vai, nhưng kết quả là diễn đi diễn lại lại tự biến bản thân thành người
biểu diễn.
Lúc Thẩm Xuân Hòa còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nghĩ ra một phương pháp
giải quyết nan đề thích đáng, ông chủ Hợp Thịnh lại tìm tới cửa.
Đi thẳng vào vấn đề: "Chủ tịch Thẩm, chúng ta đã giao ước, tuy tôi đấu giá một
tỷ tư, nhưng đều do ông bày mưu đặt kế, nói trắng ra là, tôi chỉ là quân cờ, số
tiền này ông sẽ không để tôi tự móc túi ra chứ?"
Không đợi Thẩm Xuân Hòa mở miệng, ông ta lại bổ sung: "Cho dù ông bảo tôi
bỏ, tôi cũng không bỏ được. Toàn bộ tài chính của Hợp Thịnh cộng lại cũng
không được một tỷ tư."
Thẩm Xuân Hòa miễn cưỡng nở nụ cười, trấn an người trước: "Tất nhiên, chúng
ta đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không lật lọng."
Đối phương nhẹ nhàng thở ra: "Vậy được, ông xem bây giờ bên đấu giá và bên
chứng đang giục tôi ký tên, ký một chữ là đã có hiệu lực pháp lý, tôi tin ông,
cũng tin giao tình giữa chúng ta, nhưng giấy trắng mực đen cũng không thể
xằng bậy, miễn cho đến lúc đó nói không rõ. Cho nên, ông xem..."
Ý biểu đạt rất rõ ràng — tôi không cam tâm tình nguyện, không muốn bỏ tiền,
văn bản pháp luật gì đó càng sẽ không ký, ai biết ông có thể hay không chơi
xấu, ép bán lừa mua?
Thẩm Xuân Hòa nuốt ngược ngụm máu trong cổ họng, lại ép bản thân bình tĩnh
lại: "Ông yên tâm, tôi sẽ đánh tiếng với họ."
"Được! Vậy phiền ông rồi!"
Nói xong, cũng không ở lại, xoay người liền đi.
Thẩm Xuân Hòa ngồi yên gần mười lăm phút, sau đó, móc điện thoại ra gọi cho
thư ký: "Đi chỗ đăng kí danh sách khách tra xem hai người của sinh học Thanh
Lam ở phòng nào."
Rất nhanh, thư ký đã gửi số phòng cho ông ta.
Thẩm Xuân Hòa sửa sang lại tây trang, lại lấy lại vẻ lạnh lùng trang nghiêm, sau
đó sắc mặt như thường ra khỏi phòng.
Xuyên qua hành lang, rẽ phải, ngừng trước cửa phòng.
Cốc cốc cốc —
"Ai đó?" Tiếng dò hỏi của phụ nữ vang lên.
Sau đó, cánh cửa được mở ra.
Là cô gái vừa giơ bảng, nhìn vẻ mặt hình như có chút kinh ngạc.
Thẩm Xuân Hòa cười mở miệng: "Xin chào."
Miêu Miêu nhướng mày: "Chủ tịch Thẩm có việc gì sao?"
"Có tiện cho tôi vào phòng nói chuyện không?"
"Tất nhiên." Cô ấy nghiêng người, tránh ra một lối nhỏ.
Thẩm Xuân Hòa cất bước đi vào, trong phòng có cả người đàn ông lúc trước
nhỏ giọng bàn luận với cô ấy.
Mà sau khi họ bàn xong liền từ bỏ chuyện nâng giá.
Thẩm Xuân Hòa đè cảm xúc đang cuồn cuộn xuống, mở miệng nói "xin chào".
Lý Phục không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Miêu Miêu mở miệng đánh vỡ sự xấu hổ: "Chủ tịch Thẩm mời ngồi, tiệc tối sắp
bắt đầu rồi, bây giờ tìm chúng tôi là có chuyện gì sao?"
"Chuyện này... nói ra hơi khó."
Miêu Miêu nhướng mày, không nói tiếp, đợi xem ông ta định diễn cái gì.
Thẩm Xuân Hòa tự than nhẹ một tiếng, tiếp tục: "Hợp Thịnh lấy được mảnh đất,
tôi và ông chủ Hợp Thịnh cũng là chỗ giao tình cũ, tất nhiên cảm thấy vui.
Nhưng vừa rồi bên kia đột nhiên tìm gặp tôi nói dây chuyền vốn của công ty có
vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn không bỏ ra một số tiền lớn như vậy được,
từ chối ký hợp đồng với bên công chứng, cô nói xem có khác gì đang làm trò
không!"
"Đúng thật là làm trò." Miêu Miêu gật đầu, mỉm cười không rõ đang nghĩ gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.