Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Sự thất vọng trong mắt Thẩm Xuân Hòa không che dấu được: "Tôi coi ông ta là
bạn bè, vui mừng muốn bàn chuyện làm ăn này, nhưng không ngờ tới..."
"Chủ tịch Thẩm, tôi nghĩ phải nhắc nhở ông một chút, quy trình do một nhà đấu
giá thông thường chủ trì và một công chứng viên và một bên khác giám sát, nói
cách khác, đối phương giơ mà không mua, không khác gì bội ước, dựa theo quy
định tương ứng, ông hoàn toàn có thể truy cứu công nghệ Hợp Thịnh vi không
thực hiện đúng trách nhiệm, đưa ra yêu cầu bồi thường."
"Chuyện này tất nhiên tôi biết, nhưng suy cho cùng đã là bạn bè nhiều năm như
vậy rồi, ông ta cũng đã quỳ xuống xin tôi, tôi còn có thể làm sao bây giờ? Để
không xảy ra bất cứ sự tổn hại về lợi ích nào, chỉ có thể giúp thôi."
"Cho nên ông tới tìm tôi là muốn?" Miêu Miêu biết nghe lời phải, bước theo
con đường mà Thẩm Xuân Hòa đã vạch ra.
"Ồ, là thế này" Ông ta đổi dáng ngồi thoải mái hơn, nhìn từ ngoài vào thì thong
dong thả trấn định, có khí chất của người trung niên thành công, có thể nhẹ
nhàng áp đảo những người trẻ tuổi mới ra đời, tất nhiên bao gồm cả Miêu Miêu:
"Vừa rồi trong buổi bán đấu giá, tôi thấy sinh học Thanh Lam có hứng thú với
miếng đất này, nhưng cuối cùng cõ lẽ giá đã vượt qua khả nảng nên mới không
tiếp tục giơ bảng."
"Nhưng không quan trọng, bên Hợp Thịnh nếu đã từ bỏ, vậy miếng đất này bán
lại cho sinh học Thanh Lam mức giá cuối cùng mà cô giơ bảng, cũng chính là 1
tỷ 300 triệu được không?"
"Không thế nào." Không đợi Miêu Miêu mở miệng, Lý Phục ngồi bên cạnh ít
lời đột nhiên trầm giọng.
Chỉ thấy người đàn ông đứng lên, đi đến ngồi xuống đối diện Thẩm Xuân Hòa.
Miêu Miêu nheo mắt mỉm cười, nhường vị trí cho anh ta, để lại sân chơi cho
anh ta.
Thẩm Xuân Hòa lẳng lặng, chẳng lẽ vị này mới là chủ?
"Chủ tịch Thẩm coi Thanh Lam chúng tôi là gì chứ? Công ty thu rác hay bên
nhặt ve chai? Thứ người khác không cần, ông dựa vào cái gì cho rằng chúng tôi
sẽ nhận?"
Một dao thấy máu.
Sắc mặt Thẩm Xuân Hòa sa sầm, rõ ràng bị chọc trúng chỗ đau: "Lời này của
cậu có ý gì? Rác? Ve chai? Đất của tôi mà cậu lại coi rẻ rúm như vậy!"
"Mức giá đó có rẻ hay không chủ tịch Thẩm hiểu rõ nhất." Giọng điệu nhàn
nhạt, đôi mắt chê cười.
Thẩm Xuân Hòa đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của anh ta, lập tức có
cảm gián bí mật bị phơi bày, nhưng còn chưa đến mức kinh hoảng.
"Cho nên, chuyện mua bán này là không thể đồng ý?"
Nếu không phải biết con cáo già này đang gặp phải tình cảnh gì, Lý Phục thật
sự muốn vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn tuyệt hảo của ông ta.
Đáng tiếc, kỹ thuật diễn tốt, nhưng chung quy cũng chỉ là diễn viên, không thể
khống chế toàn bộ cốt truyện.
Mà người có năng lực này, là biên kịch và đạo diễn.
Lý Phục vuốt cằm, nghe vậy, gật gật đầu: "Thật sự không thể đồng ý."
Mí mắt Thẩm Xuân Hòa giật mạnh, giây tiếp theo, bỗng nhiên đứng dậy: "Một
khi đã như vậy, vậy lần này coi như tôi đến nhầm, cáo từ!"
Lý Phục giơ tay mời: "Chủ tịch Thẩm đi thong thả."
Thẩm Xuân Hòa ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu luống cuống. Đối
phương không phải đang đánh Thái Cực với ông ta mà là thật sự không muốn
mua miếng đất đó.
Chỉ thấy ông ta đi ra ngoài, nện bước thong thả mà nặng nề.
Lý Phục nhìn bóng dáng làm bộ làm tịch của Thẩm Xuân Hòa không khỏi cười
lạnh, trong lòng không tiếng động đếm ngược...
Ba!
Hai!
Một!
Quả nhiên, Thẩm Xuân Hòa dừng lại, xoay người, mặt mày đã hòa hoãn mang
theo vài phần ý cười, hoàn toàn không còn thấy dáng vẻ cao ngạo lúc trước —
"Giám đốc Lý, mọi người đều là người làm ăn, mọi việc cứ thương lượng dần,
giá cả lên lên xuống xuống, cũng rất bình thường có phải không?"
Vẻ mặt Lý Phục không thân thiện lắm: "Ồ? Hóa ra chủ tịch Thẩm là tới thương
lượng? Tôi còn tưởng ngài tới để bố thí cho ăn xin?"
Thẩm Xuân Hòa biết rõ anh ta đang châm chọc, nụ cười thiếu chút nữa không
giữ được.
Mọi người đều cần thể diện, không ngờ đối phương há mồm đã âm dương quái
khí, ông ta có việc cầu người, còn không thể phát tác, thật sự nghẹn muốn chết!
"Giám đốc Lý cứ đùa, hay là chúng ta lại nói, cho nhau nhau cơ hội hợp tác?"
Lý Phục không tỏ thái độ gì.
Lúc này Miêu Miêu đứng ra, cười mời Thẩm Xuân Hòa ngồi vào cái ghế lúc
nãy: "Mời chủ tịch Thẩm ngồi, giám đốc Lý của chúng tôi tính tình hơi cứng, có
gì nói thẳng không thích vòng quanh, tuy lời nói khiến người ta ghét, nhưng
tuyệt đối đứng đắn, không trá không khinh người thành thật."
Một lời giảng hòa, không khí thoáng ấm lại.
Lý Phục: "Nếu đã nói đến mức độ này, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.
Sinh học Thanh Lam nhiều tiền, nhưng không coi tiền như rác. Chủ tịch Thẩm
mở miệng đã kêu 1 tỷ 3, đang muốn nhổ lông dê sao, ông không sợ đâm vào tay
à, nhưng chúng tôi sợ trọc đấy."
Chuyện cười này không hề buồn cười chút nào.
Miêu Miêu còn định khuấy động, nhưng Thẩm Xuân Hòa lại không cười nổi.
"Tôi nói là giá cả có thể thương lượng lại."
Lý Phục: "Một trăm triệu, nhiều hơn một đồng cũng không được."
Thẩm Xuân Hòa: "Hoang đường!" Người này thật sự dám mở miệng!
Chưa nói đến một tỷ ba với một trăm triệu kém nhau bao nhiêu, chút tiền ấy còn
không đủ chi phí.
"Ha" Lý Phục cười khẽ ra tiếng: "Chủ tịch Thẩm đang tức giận sao?"
"Cậu đừng khinh người quá đáng!"
"Tạm thời đừng nóng nảy, trước hết nghe tôi nói cho hết lời. Đầu tiên, miếng
đất này đã tới kỳ, nếu tôi nhớ không lầm, chắc là cuối tháng này, còn khoảng...
bảy ngày, thời gian một tuần, chủ tịch Thẩm tin sẽ tìm được người mua thích
hợp sao? Chắc là không thể đâu."
Trong lòng Thẩm Xuân Hòa chùng xuống.
Lý Phục: "Tiếp đó, buổi đấu giá đã xong, không có lần thứ hai, thời gian cũng
đã không kịp nữa rồi."
"Cuối cùng, tôi nghĩ chủ tịch Thẩm chắc cũng không muốn nhận được điện
thoại của bộ công thương về chuyện gian lận đấu giá chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.