Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Cái gì làm bộ? Không có chứng cứ, mời giám đốc Lý nói năng cẩn thận. Suy
cho cùng, những người có đại vị như chúng ta, mỗi chữ nói ra đều phải chịu
trách nhiệm đấy!"
Lý Phục cười khẽ: "Nếu tôi đã dám nói thì chắc chắn đã suy nghĩ xong."
"Cậu có ý gì?" Thẩm Xuân Hòa rùng mình, chẳng lẽ trong tay đối phương có
chứng cứ gì không tốt?
Lý Phục lại không muốn nhiều lời: "Có một số việc, không cần phải biết quá rõ,
sẽ khiến mọi người đều không thoải mái."
"Được, chúng ta chỉ nói chuyện chính. Giá bán đấu giá đã lên đến một tỷ tư, mà
cậu lại dám kêu một trăm triệu, chênh lệch không nhỏ chút nào, giám đốc Lý
thấy thích hợp sao?"
"Buôn bán không khác gì kết hôn, chỉ cần anh tình tôi nguyện, vậy thì thích
hợp."
"Cậu!"
"Tất nhiên, hai bên mua bán chúng ta đều có quyền lựa chọn, tôi có thể không
mua, chủ tịch Thẩm cũng có thể không bán, tuyệt đối công bằng công khai."
Thẩm Xuân Hòa đã nhìn ra, rõ ràng đã không cho ông ta đường lui, công phu sư
tử ngoạm không nhỏ.
Lập tức hừ lạnh: "Giám đốc Lý quá coi thường nhà họ Thẩm chúng tôi rồi, phải
biết rằng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa."
Lý Phục không cho là đúng.
Thẩm Xuân Hòa đứng dậy, lần này không có bất cứ tư thái ra vẻ gì, xoay người
liền đi.
Một trăm triệu?
Hừ! Ông ta thà ngậm củ khoai nóng này trong miệng, hoặc vứt đi, cũng không
muốn mấy kẻ ăn xin đó nhặt được của hời!
"Chủ tịch Thẩm đi rồi?"
Người mở miệng là giọng nữ, nhưng lại không phải Miêu Miêu.
Thẩm Xuân Hòa bỗng nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt cười như
không cười của Thẩm Loan.
"Là, cô!" Mí mắt của ông ta đột nhiên giật mạnh.
Thẩm Loan gật đầu: "Là tôi, thật không ngờ tới ông còn nhớ rõ."
"Cô — còn có các người —" Ông ta xẹt qua Thẩm Loan, lại quét mắt nhìn Lý
Phục và Miêu Miêu.
Hai người tự động lui ra sau lưng Thẩm Loan, cung cung kính kính kêu một
tiếng: "Chủ tịch Thẩm —"
"Hóa ra, chủ phía sau của sinh học Thanh Lam là cô?!" Da đầu Thẩm Xuân Hòa
tê dại, một dự cảm bất an đột nhiên sinh ra: "Cô gài bẫy tôi?"
Thẩm Loan: "Hợp Thịnh là ông mời đến, nâng giới cũng là ông quyết định, sao
lại biến thành tôi già bẫy ông? Rõ ràng là ông tự đào hố chôn mình."
Thẩm Xuân Hòa như bị sét đánh: "Không... Nếu không phải cô tính kế, sao tôi
có thể..."
"Người mắc lỗi sẽ không bao giờ cảm thấy bản thân mình sai, đều do người
khác đổ tội. Nếu tôi là ông, bây giờ nên ngẫm lại nên xử lý chuyện này thế nào
mới có thể tối đa hóa lợi ích, mà không phải truy cứu xem ai đúng ai sai."
"Tối đa hóa lợi ích?" Thẩm Xuân Hòa cười lạnh: "Cô đang tự nói bản thân ư!"
"Không sai. Là tôi, nhưng cũng là ông."
Thẩm Xuân Hòa cắn răng, căng má, một lát sau bình tĩnh lại: "Cô muốn cái gì?"
"Đất." Lại tiện tay dạy dỗ ông và Thẩm Phi.
"Tám trăm triệu, đây là mấu chốt của tôi." Người đàn ông chém đinh chặt sắt.
Thẩm Loan cũng không lùi không cho: "Một trăm triệu, đây cũng điểm mấu
chốt của tôi."
Khóe mắt Thẩm Xuân Hòa muốn nứt ra: "Mơ đi!"
"Xem ra chúng ta không thể thỏa thuận" Thẩm Loan thu lại ý cười: "Lý Phục,
tiễn khách!"
"Chủ tịch Thẩm, mời đi..."
Thẩm Xuân Hòa rời khỏi đó.
Miêu Miêu: "Bữa tiệc đêm nay chúng ta còn phải tham gia không?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Thu dọn đồ đạc, đi thôi."
Miêu Miêu: "Không tham gia càng tốt, tôi lười thay đồ."
Thẩm Loan sửa lại: "Không phải không tham gia, là sẽ không có."
Miêu Miêu: "?"
Thẩm Loan rời đi.
Miêu Miêu quay đầu nhìn Lý Phục: "Sẽ không có cái gì?"
Lý Phục: "Tiệc tối."
Quả nhiên, nửa tiếng sau mọi người nhận được thông báo hủy tiệc tối.
Lúc đó, Thẩm Loan đã ngồi trong xe, Tam Tử lái xe về biệt thự.
Lý Phục đưa Miêu Miêu về nhà.
"Vì sao chủ tịch Thẩm phải lộ mặt? Nếu cô ấy không xuất hiện, tôi có dự cảm,
cuối cùng Thẩm Xuân Hòa sẽ đồng ý."
Lý Phục: "Bởi vì miếng đất này sớm hay muộn cũng sẽ là của cô ấy, không cần
phải coi trọng như vậy."
Miêu Miêu nhíu mày: "Vậy cô ấy coi trọng cái gì?"
Lý Phục: "So với chuyện mua được với giá thấp, chủ tịch Thẩm càng thích nhìn
thấy sự sợ hãi trong mắt Thẩm Xuân Hòa hơn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.