Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Màn đêm buông xuống.
Bệnh viện, phòng bệnh SVIP.
"Ngài Thẩm, xin mời." Y tá mở cửa phòng thay ông ta, Thẩm Xuân Hòa cất
bước đi vào.
Trên giường bệnh, Thẩm Phi nhắm mắt lại giống như đã ngủ say.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi trên khuôn trắng bệch gầy ốm của cô ta.
Cô ta liệt ba năm nằm trên giường, không thể tự làm gì cả, các bộ phận trong cơ
thể cũng dần dần suy kiệt, cơ bắp cũng bắt đầu bị rút đi nghiêm trọng.
Có thể giữ lại được cái mạng này cũng không biết đã đổ bao nhiêu tiền vào rồi.
Nếu không có những thiết bị tiên tiến đắt tiền này, có lẽ cô ta cũng không có
khả năng nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau rồi.
Cho nên, số phận của cô ta đã chú định phải ở trong bệnh viện này giống như
ngồi tù.
Không,còn không bằng ngồi tù, ngồi tù ít nhất còn có thể hít thở không khí, mà
cô ta thì không thể thoát khỏi căn phòng trống trải đến đáng sợ này.
Năm đó ngồi trên xe lăn vẫn là một cô gái trong sáng xinh đẹp, còn bây giờ
giống như một bà già nửa người nửa quỷ kéo dài hơi tàn.
Nhưng Thẩm Phi còn chưa chết.
Cũng không thể chết.
Báo thù chính là tín ngưỡng để cô ta có thể sống đến bây giờ.
"A Phi, ba biết con còn chưa ngủ." Thẩm Xuân Hòa ngồi trên ghế, giọng nói
bình tĩnh.
Cô gái chậm rãi mở mắt, quả nhiên, không hề có chút buồn ngủ: "Cô ta xuất
hiện rồi sao?"
"Ừ. Con đoán không sai, đúng là cô ta muốn miếng đất này."
Cô gái cong môi: "Một người trời sinh đã luôn muốn giành giật, tàn khốc, thô
bạo, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, cho dù có qua ba năm thì sao có thể để
chúng ta sống tốt được chứ? Ba, bây giờ ba còn muốn chủ động giải hòa với cô
ta sao?"
"Không cần thiết." Thẩm Xuân Hòa lắc đầu, rất nhiều lúc, thỏa hiệp không thể
đổi lấy bình yên, mà có khi còn bị tàn sát điên cuồng hơn.
Nếu Thẩm Loan cứ ép từng bước như thế thì cũng đừng trách ông ta tàn nhẫn
độc ác!
Thẩm Phi: "Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Thẩm Xuân Hòa: "Thẩm Loan để hai trợ lý ra mặt, lấy Công nghệ sinh học
Thanh Tam cạnh tranh với các doanh nghiệp khác."
"Cô ta có được rồi?"
"Không có..."
"Gía cuối cùng là bao nhiêu?"
Thẩm Xuân Hòa trầm mặc.
Thẩm Phi phát hiện ánh mắt của ông ta hơi lóe, không khỏi cất cao giọng: "Ba!"
"... 1,4 tỷ."
"Sao có thể?!" Thẩm Phi hơi kinh ngạc, 1,4 tỷ cũng đủ mua một miếng đất tốt
hơn thế nhiều, không có xí nghiệp nào ra giá như vậy cả.
Trừ phi...
Ánh mắt cô ta đột nhiên trầm xuống: "Ba, ba làm gì rồi?"
Thẩm Xuân Hòa không nói.
Thẩm Phi càng muốn dò hỏi tới cùng: "Rốt cuộc sao lại thế này?!"
Dưới sự truy hỏi của cô ta, cuối cùng Thẩm Xuân Hòa cũng không thể tránh
được, chỉ có thể thẳng thắn nói đúng sự thật.
"... Ngu ngốc!" Thẩm Phi nghe xong thì giận tím mặt, lại vì không thể động đậy
được chân tay nên chỉ có thể trừng hai mắt.
Một loại cảm giác bất lực lan tràn trong não, trong mắt thất vọng không thèm
che dấu: "Lúc trước, ba đồng ý với con thế nào?"
"A Phi, chú ý giọng điệu của con đi! ba là ba con đấy!"
"Ha hả..." Cô ta càn rỡ cười lạnh, cười đến mức khóe mắt có nước mắt lăn
xuống: "Giật giây nâng giá? Ba cũng chỉ nhìn thấy giá trị trước mắt của mảnh
đất này, muốn bán lấy tiền, cho nên, ba tự cho là thông minh, nhưng kết quả thì
sao? Mà ba bán được không? Ba lấy được tiền vào tay chưa?"
Lông mày Thẩm Xuân Hòa nhíu chặt lại, không biết nghĩ đến chuyện gì mà
khuôn mặt dần nghiêm trọng.
Trong mắt Thẩm Phi lộ ra châm chọc, nở nụ cười bi thương: "Bây giờ mới phản
ứng lại à? Đáng tiếc, đã muộn rồi! Thẩm Loan đã sớm đoán được ba sẽ làm như
vậy, cho nên cô ta mới để người liều mạng nâng giá, sau đó rút ra không cạnh
tranh nữa, ba bị cô ta đẩy lên trên cao, còn tưởng rằng đối phương là người coi
tiền như rác, nhưng không ngờ mình lại là người sẽ phải ngã xuống, tan xương
nát thịt!"
Thẩm Xuân Hòa rùng mình một cái.
"Nếu ba làm theo lời con nói, cứ để buổi đấu giá vận hành như bình thường để
dẫn Thẩm Loan xuất hiện, cho dù cô ta có ra giá mua miếng đất này không thì ít
nhất cũng có thể bảo đảm việc ném được củ khoai lang nóng phỏng tay này đi!"
"Nếu cô ta mua, vậy những kế hoạch sau đó cũng sẽ được tiến hành thuận lợi;
nếu cô ta không mua thì chúng ta cũng có thể đào hố khác để cô ta nhảy vào.
Con đã suy nghĩ hết tất cả tình huống rồi, nhưng lại không lường trước sẽ bị
người một nhà kéo chân thế này! Ba, ánh mắt của ngươi thật sự quá nông cạn, là
ba tự mình hủy cả bàn cờ đang đẹp đấy!"
Vốn dĩ cô ta có thể thắng.
Nằm mơ cũng mong chờ được đánh trận cờ này với Thẩm Loan, ba năm...
Mỗi ngày cô ta đều chuẩn bị từng tí một.
Nhưng mà còn chưa đi bước đầu tiên đã thua rồi.
"Ha ha ha ha ha... Thua rồi... Vẫn là thua..."
"A Phi! Con bình tĩnh một chút, chúng ta còn có cơ hội mà!"
"Không, không có cơ hội nữa, vĩnh viễn cũng không có cơ hội."
Đời này tuy rằng cô ta tàn tật, nhưng cũng rất xinh đẹp thông minh, nửa đời
trước nhận được hết cưng chiều, xuôi buồm xuôi gió, ngay cả anh trai ruột
Thẩm Tục cũng phải nhường đường cho cô ta.
Vốn tưởng rằng cơ thể gầy yếu này đã là khảo nghiệm tàn khốc nhất mà vận
mệnh giao cho cô ta, nhưng cô ta sai rồi, sự tồn tại của Thẩm Loan trên đời mới
là đoạn đường mà cô ta khó bước nhất!
"Ha ha ha ha..."
Thẩm Xuân Hòa chạy như điên trong tiếng cười điên cuồng của Thẩm Phi.
Dưới ánh trăng, khóe mắt cô gái trong suốt lập loè, âm thanh nức nở nỉ non như
đang u oán, nhưng cũng giống như đang giải thoát —
Cô ta nói: "Đời này chỉ sợ không bước qua được. Thẩm Loan, tôi nhận thua."
Ngày hôm sau, y tá theo thường lệ kiểm tra phòng thì phát hiện ra người bệnh
đã không còn thở nữa.
"Bác sĩ —"
Cấp cứu mang tính tượng trưng được tiến hành trong một tiếng, lúc đó Thẩm
Xuân Hòa đã chạy tới, sắc mặt tái nhợt, kinh hồn bạt vía chờ ngoài phòng phẫu
thuật.
Cuối cùng lại nhận được kết quả là —
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Thi thể đã đắp vải trắng được đẩy ra.
Thẩm Xuân Hòa nhào lên: "Vì sao? A Phi, rốt cuộc vì sao lại thế?! Rõ ràng đã
chịu đựng được ba năm rồi?"
Rất nhanh ông ta cũng đã hiểu được loại tuyệt vọng không nhìn thấy một tia hy
vọng này rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.