Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lễ truy điệu của Thẩm Phi được tổ chức sau ngày thứ sáu của buổi đấu giá,
Thẩm Xuân Hòa bị nghi ngờ có liên quan đến gian lận trong buổi bán đấu giá
nên bị cơ quan có liên quan mang đi điều tra.
Hôm sau, công ty triệu tập hội đồng quản trị tạm thời, sau khi bỏ phiếu thì đã
quyết định bãi nhiễm vị trí tổng giám đốc của Thẩm Xuân Hòa.
Ba ngày sau, Thẩm Xuân Hòa được thả ra nhưng vẫn đang tiếp tục điều tra.
Mà lúc này, chỉ còn hai ngày cuối cùng nữa là hết hạn miếng đất.
Thẩm Xuân Hòa không tìm thấy Thẩm Loan nên chỉ có thể khom lưng tìm tới
Miêu Miêu và Lý Phục.
"Một trăm triệu phải không? Tôi bán!"
Lý Phục nhìn người đàn ông nhìn như già đi mười tuổi trước mắt, một nụ không
mang theo châm chọc đã là sự tôn trọng lớn nhất mà anh ta có thể cho lúc này:
"Có một từ gọi là đã muộn. Xin tổng giám đốc Thẩm về đi."
"Không phải Thẩm Loan rất muốn miếng đất này sao?! Tôi cho cô ta! Cho cô ta
hết! Giá tiền do cô ta nói, tôi chấp nhận hết! Một trăm triệu quá cao, vậy năm
triệu, năm triệu không được, thì ba triệu..."
Đáp lại ông ta chính là bóng dáng đã đi xa của Lý Phục.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, miếng đất dựa theo quy định được trả lại cho Cục
Địa chính và Tài nguyên.
Thẩm Xuân Hòa trong một đêm không nhà để về, cũng không còn công ty, biến
thành một kẻ khốn cùng không có gì trong tay.
Ông ta không có thời gian để bi thương, vận mệnh xúc tua đã mở ra với ông ta,
dưới bóng ma ấy, để giữ mạng thì ông ta chỉ còn cách chạy không ngừng nghỉ.
Cũng may ông ta họ "Thẩm", đây cũng là lá bài cuối cùng trong tay ông ta!
...
Nhà cũ nhà họ Thẩm.
"Ngài ngồi xuống đi, ông chủ sẽ đến ngay thôi." Người giúp việc đưa trà nóng
lên sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Xuân Hòa ngồi trên sô pha, bộ tây trang không hề thẳng nữa, cằm lổm
nhổm râu cũng hiện lên vẻ tiều tụy.
Trong chốc lát, xe của Thẩm Xuân Lâm lái vào tiền đình.
Rất nhanh ông ta đã đi vào phòng khách.
"Chú năm."
"Anh ba!" Thẩm Xuân Hòa lập tức đứng dậy nghênh đón trước.
"Không cần mấy nghi thức xã giao đó đâu, ngồi xuống rồi nói."
Thẩm Xuân Hòa dừng bước, sau đó lại ngồi xuống lần nữa.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Người cầm quyền của dòng chính nhà họ Thẩm,
mặc dù ngoài miệng cùng xưng anh gọi em, nhưng khí thế của người đứng đầu
kia lại lập tức có thể kéo giãn khoảng cách.
"Anh ba, em... Thật sự không chịu nổi nữa mới muối mặt tìm tới cửa."
"Tôi đã nghe nói chuyện của Tiểu Phi rồi, nhưng cậu cũng nên nói rõ tình hình
cụ thể đi."
Thẩm Xuân Hòa không dám giấu giếm, ông ta tự cho là thông minh đã hại chết
Thẩm Phi, bây giờ không thể lại cắt đứt sợi dây cứu mạng này được.
Huống chi cho dù ông ta muốn giấu giếm, cũng không nhất định có thể giấu
được vị trước mắt này.
"Chuyện bắt đầu từ ba năm trước, A Phi đã tìm được người có thể ghép nội tạng
trong kho gen của nhà họ Thẩm..."
Hai người vẫn nói chuyện trong phòng khách, nhưng nơi cầu thang xoắn ốc có
hai người phụ nữ đang lẳng lặng đứng đó.
Một người tóc dài xõa trên vai, mặc váy trắng, sạch sẽ thuần khiết giống như
một đóa hoa sen ngọc.
Một người mặc áo đen quần đen, tóc ngắn hơn, nhưng có một loại cảm giác
kiêu ngạo khó thuần, giống như một con ngựa hoang thoát cương.
Khuôn mặt của hai người tương tự như nhau, nhưng sắc thái lại có chút bất
đồng.
Thẩm Thương Thương: " " Thẩm Loan " mà chú Năm nói chính là người phụ nữ
hại chị nằm viện ở trại nuôi ngựa lần trước sao?"
Thẩm Kiêm Gia quay đầu, cong môi cười: "Liên quan rắm gì đến mày."
"Chị, lớn như vậy rồi, có thể nói chuyện lịch sự một chút không?"
"Không thể!" Giọng nói của Thẩm Kiêm Gia ác liệt.
Thẩm Thương Thương cười như không hề có chuyện gì cả, giống như đã sớm
quen thuộc với hành vi như vậy của cô chị này, cho nên mới có thể thờ ơ.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt cô ta, trên làn da trắng nõn dường như có thêm
chút hồng nhuận, đôi đồng tử màu nâu chiết xạ ra ánh sáng lưu ly.
Chỉ thấy cô ta nhoẻn miệng cười: "Em biết trong lòng chị tức giận với Thẩm
Loan kia, nhưng cũng không thể phát với em như vậy được?"
Thẩm Kiêm Gia khinh thường kéo khóe miệng: "... Làm bộ làm tịch."
"Xem ra lần này chú Năm gặp phiền toái không nhỏ rồi, đã vậy còn chết luôn
đứa con gái, em nhớ mấy năm trước hình như con trai của chú ấy cũng không
còn nhỉ?"
"Thẩm Thương Thương, mày rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"À, em chỉ muốn nhắc nhở chị một chút, cô gái tên Thẩm Loan kia không dễ
chọc đâu."
Thẩm Kiêm Gia nhíu mày.
"Cuối cùng TIểu Phi cũng đã chết, giãy giụa ba năm nhưng chung quy cũng bị
hủy trong một sớm, đáng tiếc..."
Bên kia, Thẩm xuân Lâm nghe xong, sau đó rơi vào trầm mặc.
Thẩm Xuân Hòa cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Sau một lúc lâu: "Việc này do Tiểu Phi đuối lý trước, Thẩm Loan báo thù cũng
không có gì đáng trách."
Trong lòng Thẩm Xuân Hòa trầm xuống.
"Nhưng thủ đoạn của Thẩm Loan quá mức độc ác, mặc dù người của nhà họ
Thẩm ta sai nhưng cũng không tới lượt cô ta quyết định sống chết."
"Anh ba..."
"Cậu đừng làm gì quá khi còn trong nước nữa, đối phương thế tới rào rạt, rõ
ràng đã chuẩn bị trước, nói không chừng đã có chiêu mới đang chờ. Với kế
hoạch bây giờ, cậu chỉ có thể xuất ngoại tránh một chút, sau đó mọi chuyện ổn
định thì trở về."
"Nhưng mà... em còn phải tiếp nhận điều tra, bị hạn chế xuất cảnh..."
Thẩm Xuân Lâm giơ tay, cắt ngang ông ta: "Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách."
Sau đó gật đầu nhìn trợ lý, người sau đưa lên một tấm thẻ ngân hàng.
Thẩm Xuân Hòa: "Đây là?"
Thẩm Xuân Lâm: "Tôi biết tình cảnh bây giờ của cậu không tốt, tài khoản trên
danh nghĩa đều bị đóng lại, trong thẻ này có hai triệu, cũng đủ để cậu qua bên
kia an cư lạc nghiệp."
"Cảm ơn anh ba!"
Thẩm Xuân Lâm dường như cũng không cảm động, trên mặt không cười, vẫn là
dáng vẻ nghiêm túc kia: "Tôi giúp cậu không phải bởi vì cậu làm đúng, mà là
dựa vào cậu mang họ Thẩm. Dòng chính chỉ có thể giúp đỡ như vậy thôi, cậu tự
giải quyết cho tốt!"
Thẩm Xuân Hòa rời đi.
Đêm đó sau khi nhận được điện thoại xác định có thể xuất cảnh, ông ta đã đặt
vé máy bay ngày hôm sau bay luôn.
Đáng tiếc, ông ta lại không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.