Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tin tức Thẩm Xuân Hòa chết truyền đến nhà cũ nhà họ Thẩm vừa lúc mọi người
đang ăn cơm.
Thẩm Xuân Lâm và vợ Thiệu hoa, cùng hai đứa con gái đang ngồi trên bàn
dùng cơm, quản gia bước vội vào nhà ăn: "Ông chủ, đã xảy ra chuyện rồi!"
Thẩm Xuân Lâm buông đũa xuống.
Quản gia: "Sáng hôm nay ông chủ thứ Năm bị phát hiện chết đột ngột ở trong
nhà, lúc xe cứu thương tới thì đã không còn hơi thở nữa."
Lông mày Thẩm Xuân Lâm đột nhiên nhíu lại.
Lạch cạch ——
Thiệu Hoa không nắm vững đôi đũa, trực tiếp rớt trên bàn: "Chú Năm, ông ta...
Tại sao lại như vậy?!"
Thẩm Kiêm Gia và Thẩm Thương Thương đồng thời ngừng động tác nhai nuốt
lại, mắt lộ ra khiếp sợ.
Quản gia nói xong, rũ mắt đứng một bên.
Căn phòng ăn to như vậy nhưng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau một lúc lâu, Thẩm Xuân Lâm: "Thi thể đâu?"
"Ở bệnh viện."
Tuy rằng bác sĩ hiện trường chẩn đoán Thẩm Xuân Hòa đã không có dấu hiệu
sống nữa nhưng vẫn ôm tâm lý đưa ông ta về bệnh viện để cứu chữa.
Đáng tiếc, kỳ tích cũng không xuất hiện.
Thẩm Xuân Lâm rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, bắt đầu đưa ra mệnh lệnh:
"Phong tỏa tin tức bên ngoài đi, phái mấy người tin được đi xử lý hậu sự, còn
chuyện khác thì nói Trần Tứ đi tra xem đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng." Quản gia xoay người rời đi.
Thẩm Xuân Lâm gắp một miếng thịt nạc bỏ vào trong chén: "Ngẩn người cả
làm cái gì thế? Ăn cơm đi."
Thiệu Hoa lấy lại tinh thần, nói người giúp việc lấy một đôi đũa mới.
Thẩm Kiêm Gia và Thẩm Thương Thương một người ăn cơm, một người ăn
canh.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng không khí lại khác biệt so với lúc
trước.
"Ba," Thẩm Kiêm Gia đột nhiên mở miệng: "Chú Năm ngày hôm qua còn bình
thường mà, sao hôm nay lại... Ba nói có phải Thẩm Loan giở trò quỷ sau lưng
không? Nếu không sao lại trùng hợp như thế được?"
Chân trước vừa nói muốn đi ra ngoài trốn một thời gian, sau lưng đã bị phát
hiện chết ở trong nhà.
Thẩm Xuân Lâm: "Trước khi có kết quả điều tra, thì mọi thứ đều có khả năng."
Thẩm Kiêm Gia không cho là đúng: "Chú Năm cũng không kết thù với những
người khác, ngoài Thẩm Loan."
Lông mày người đàn ông nhíu lại, lập tức xuất hiện cái ngấn lõm sâu, giống như
ấn ký được khắc sâu trên thân cây bằng công cụ.
"Con nghe lén bọn ba nói chuyện?"
Thẩm Kiêm Gia tự biết mình lỡ lời, nên không hề mở miệng nữa.
Thẩm Thương Thương lại nhảy ra ngay lúc này: "Con cũng cảm thấy chị nói
không phải không có lý. Thẩm Phi đã chết, người tiếp theo tất nhiên đến lượt
chú Năm rồi."
Thẩm Xuân Lâm như suy tư gì đó.
"Từ từ..." Cả phòng chỉ có Thiệu Hoa như lọt vào trong sương mù, không hiểu
rõ lắm: "Thẩm... Loan mà mọi người nói rốt cuộc là ai? Nam hay nữ? Vì sao lại
muốn nhằm vào Xuân Hòa? Còn nữa, không phải Thẩm Phi bệnh chết sao? Sao
lại liên quan đến Thẩm Loan thế?"
"Mẹ, mẹ hỏi nhiều quá, con trả lời không hết." Thẩm Thương Thương mỉm
cười.
Dưới ánh mắt dò hỏi của, Thẩm Kiêm Gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im
miệng không nói.
Thiệu Hoa giận dữ: "Ba ca con các người có ý tưởng đen tối, cái gì cũng gạt tôi!
Không ăn nữa."
Nói xong, buông chén đũa thật mạnh sau đó đứng dậy rời đi.
Không ai giữ lại.
Chủ yếu là sớm đã quen với tính cách này của bà ta.
Thẩm Xuân Lâm nhìn về phía con gái út: "Con cũng nghe lén à?"
Thẩm Thương Thương gật đầu, thản nhiên đến đúng lý hợp tình.
"..."
Thẩm Kiêm Gia bĩu môi, dựa vào cái gì mà cô ta nghe lén lại bị ăn mắng, Thẩm
Thương Thương đánh rắm thì lại không.
Thẩm Xuân Lâm: "Bây giờ nói mấy chuyện đó vẫn hơi sớm, xem bên Trần Tứ
có thể điều tra ra chút gì rồi đưa ra kết luận cũng không muộn."
...
Trần Tứ là tay sai trong bóng tối của nhà họ Thẩm, mấy năm nay làm không ít
chuyện cho dòng chính, phần lớn là những chuyện không lên được mặt bàn.
Hắn thuộc hạ còn dưỡng nhất bang người, muốn tra cái cái gì, dễ như trở bàn
tay.
Như chuyện này chẳng hạn, chuyện Thẩm Xuân Lâm vừa mới phân phó mà
chạng vạng đã có mặt rồi.
Quản gia: "Ông chủ, Trần Tứ tới rồi."
Thẩm Xuân Lâm gật đầu, quản gia xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh đã dẫn một người đàn ông có thân hình cao lớn, làn da ngăm đen đi
vào phòng khách.
Thẩm Kiêm Gia và Thẩm Thương Thương ngồi trên sô pha, không có chút ý
định định tránh đi.
Thẩm Xuân Lâm vậy mà cũng ngầm đồng ý, làm như không nhận ra.
"Tổng giám đốc Thẩm." Trần Tứ cúi đầu, khoanh tay đứng đó.
Thẩm Xuân Lâm: "Ngồi đi."
"Cảm ơn."
"Kết quả ra sao rồi?"
Trần Tứ: "Tôi đã đến bệnh viện nhìn qua thi thể rồi, từ mức tay chân tê cứng có
thể suy đoán được thời gian tử vong khoảng từ 9 giờ tối hôm qua đến rạng sáng
hai giờ. Sau đó, tôi đến căn biệt thự nơi xảy ra chuyện đó, các camera theo dõi
vẫn bình thường, không bị che đi, đoạn phim không có bất kỳ dấu vết bị kỹ
thuật sửa chữa, phòng cũng không có bất cứ dấu hiệu đánh nhau nào, hơn nữa
trên người Thẩm Xuân Hòa cũng không có vết thương rõ ràng, những thứ này
cũng đủ để phán đoán, nguyên nhân chết không có khả năng đến từ đả kích của
ngoại lực."
"Phía bệnh viện chẩn bệnh là máu không đủ cung cấp cho tim, làm cho đại não
thiếu oxy nên bị sốc, bởi vì đêm khuya nên không có người phát hiện, bỏ lỡ thời
gian chữa trị tốt nhất."
Thẩm Xuân Lâm nhíu mày: "Chết đột ngột sao?"
Trần Tứ: "Có thể nói là vậy. Nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng
bị mưu sát."
"Có ý gì?"
"Ngoài việc đả kích bởi ngoại lực ra thì có rất nhiều cách để giết chết một
người, ví dụ như, đầu độc."
Thẩm Kiêm Gia: "Cơ thể chú Năm luôn khỏe mạnh, ngày thường lại rất chú
trọng việc bảo dưỡng, vậy thì không nên xuất hiện tình huống này."
Thẩm Xuân Lâm nhìn về phía Trần Tứ: "Nếu hạ độc, vậy trong cơ thể cậu ta
hẳn sẽ có tàn lưu."
"Trên lý luận là như thế, nhưng nếu muốn chứng thực thì nhất định phải tiến
hành giải phẫu y học, tiến hành xét nghiệm gan và dạ dày."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.