Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Một người đàn ông đang bị ghen tuông thúc đẩy luôn vô lý như vậy.
"Tình trạng hiện tại của anh không thích hợp để nói chuyện, đợi đến khi anh
bình tĩnh rồi chúng ta lại nói chuyện sau." Thẩm Loan cất bước rời đi.
Quyền Hãn Đình vươn tay muốn kéo, ai biết bên kia đã chuẩn bị trước, cô linh
hoạt né tránh, lui ra một khoảng cách an toàn.
Trong lòng bàn tay của người đàn ông trống không, ngọn lửa trong lòng lại
bùng cháy mạnh mẽ.
Mặc dù bản lĩnh của Thẩm Loan không tồi, mấy năm nay lại luôn chăm chỉ
luyện tập, nhưng cô tiến bộ cũng không có nghĩa là Quyền Hãn Đình sẽ bị thụt
lùi.
Cô lui lại, anh tiến lên.
Cô tránh một hồi vẫn bị bắt lại.
Tóm lại, con mồi mà Lục gia muốn bắt, mặc dù quá trình có chút khó khăn,
nhưng kết quả vẫn rất ổn.
"Buông tay ra." Thẩm Loan quay đầu, ánh mắt giận dữ.
"Vậy em đừng trốn nữa." Quyền Hãn Đình nhẹ giọng thương lượng.
Nhưng hiệu quả không đáng kể lắmNgười phụ nữ mặt trầm như nước, giọng lạnh như băng: "Sao, anh còn muốn
tăng thêm sức mạnh nữa à?"
"Loan Loan, em đừng tránh né anh."
Cô cười lạnh.
Quyền Hãn Đình bây giờ so với trước đây trái ngược rất nhiều, hay là nói, da
mặt càng dày hơn?
Đối diện với ánh mắt đau lòng như vậy, nhưng cô không hề đánh mất lý trí chứ
đừng nói đến đánh mất khả năng suy nghĩ và phán đoán của mình.
"Đừng dây dưa với Nghiêm Tri Phản, em là của anh." Câu đầu tiên rất lạnh
lùng, câu sau trực tiếp tuyên thệ chủ quyền.
Thẩm Loan nhướng mày, cô nhận ra.
So với trước kia nhẹ nhàng dụ dỗ, tên đàn ông khốn nạn này bắt đầu cứng rắn
lên, trong lời nói toàn là những lời bá đạo, khóe mắt hay đuôi lông mày cũng
đầy tính chiếm hữu.
"Anh buông tay ra trước." Thẩm Loan nhẹ giọng nói.
Quả nhiên có tác dụng.
Quyền Hãn Đình giảm sức mạnh trên tay, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách giữa
hai người ở một khoảng an toàn, để anh có thể ngay lập tức bắt được cô lần thứ
hai nếu cô muốn chạy trốn.
Đối mặt với sự mạnh mẽ của "kẻ trộm gà", Thẩm Loạn vô cùng tức giận, nhưng
cô lại không thể làm gì anh.
Không phải cô không muốn, mà nó vô ích thôi.
Ở trước thực lực tuyệt đối, giãy giụa yếu ớt như vậy đồng nghĩa với đang lãng
phí thể lực của mình.
Thẩm Loan mới không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.
Cũng may, Quyền Hãn Đình chưa phát điên hoàn toàn, bởi vì tự trách bản thân
và mắc nợ cô, chỉ cần Thẩm Loan không trốn, bất kể cô làm cái gì, chỉ cần nằm
trong giới hạn của người đàn ông, kể cả châm chọc mỉa mai cùng sỉ nhục anh.
"Em hứa với anh trước đã." Quyền Hãn Đình cố chấp yêu cầu.
Thẩm Loan có thể không bỏ qua hoặc không tha thứ cho anh ta, nhưng cô
không được liên quan gì đến những người đàn ông khác - đây là giới hạn của
Quyền Hãn Đình.
Đóng cửa lại, cô đánh, mắng chửi hay la hét hay giết anh cũng được, chỉ cần cô
không bỏ chạy thì sẽ không động tâm với những người đàn ông khác.
Lúc này, Thẩm Loan không muốn chọc tức anh: "Tôi không có quan hệ gì với
Nghiêm Tri Phản, anh vừa lòng chưa?"
Ai ngờ Quyền Hãn Đình thế nhưng lại lắc đầu!
"?"
"Về sau cũng không thể có."
Thẩm Loan: "..." Ông nội anh!
Quyền Hãn Đình: "Anh muốn nghe chính miệng em nói."
"..."
"Vì sao em không nói gì?"
"..."
"Có phải tương lai em muốn có chuyện gì với anh ta?!" Người đàn ông lại bắt
đầu nóng nảy lên.
Thẩm Loan nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ hay sau này đều sẽ không có!" Cô
gằn từng chữ một.
Lục gia vui vẻ.
Cười như một kẻ ngốc.
Cái gì âm trầm, táo bạo, khắc nghiệt toàn bộ biến mất.
Sở Ngộ Giang và Hồ Chí Bắc lúc sau chạy tới tránh ở phía sau thân cây, nhìn
thấy hết cảnh tượng này.
Hồ Chí Bắc: "Lão lục có học qua kinh kịch Tứ Xuyên à?"
Sở Ngộ Giang: "Hả?"
"Nếu không vì sao có thể thay đổi sắc mặt?"
Sở Ngộ Giang nghĩ nghĩ: "Tôi nghĩ có thể là...Là múa rối bóng."
Hồ Chí Bắc: "Ý gì?"
"Cô Thẩm là người đứng phía sau màn điều khiển anh ta."
Thẩm Loan không kiên nhẫn ở đây nữa, vội vã trở về.
"Em nhanh như vậy đã muốn tránh anh?"
"Không phải trốn, cũng không cần trốn, bởi vì giữa chúng ta đã không có quan
hệ gì nữa."
Đối đãi người xa lạ chỉ cần gặp thoáng qua, mắt nhìn thẳng, trốn đều là xa xỉ.
Quyền Hãn Đình tới gần, ánh mắt sắc như dao: "Em cảm thấy, chúng ta có thể
tách ra sao?"
"Chỉ cần chúng ta nghĩ tới thì chúng ta có thể tách ra."
"Nhưng anh không muốn."
Thẩm Loan không mang theo tính tình mà cười, trong mắt kỳ thật không có gì
độ ấm: "Chuyện này không phải anh muốn là có thể theo lời của anh."
"Thân thể của anh, trái tim của anh, công ty của anh, thậm chí cả máu của anh
đều nằm trong tay của em, không thể tách ra được."
Thẩm Loan: "Thân thể của anh, tôi không cần; trái tim của anh tôi cũng không
hề hiếm lạ; đến nỗi Tán Tán, tuy rằng sự ra đời của thằng bé đều có sự tham gia
của anh và tôi, nhưng cậu nhóc là một thân thể độc lập, có năng lực tư duy và
suy nghĩ của mình, không phải đồ vật, không phải của anh, cũng không phải của
tôi, mà cậu nhóc là bản thân cậu nhóc."
Quyền Hãn Đình cắn chặt hai má: "Em người phụ nữ này!"
"À, còn có công ty, anh không nhắc tới tới tôi cũng sắp quên, tập đoàn Huy
Đằng là anh ép buộc đưa tới tay tôi, mấy năm nay công ty đều là tự hoạt động,
hoa hồng mỗi quý cũng không vô tay tôi một chút nào, khi nào có thời gian rảnh
thì chúng ta sẽ ký thỏa thuận trả lại Huy Đằng, trả lại tài sản cho chủ sở hữu ban
đầu."
"Ý em là sao?"
Hai tròng mắt Thẩm Loan híp lại, nhìn anh: "Có nghĩa là, đồ của anh tôi không
cần, mấy năm nay không có anh, tôi và con trai vẫn có thể sống rất tốt."
Quyền Hãn Đình nghĩ rằng trái tim mình đã đủ vững vàng, giờ phút này lại đau
xót.
Anh bỗng nhiên không còn sức lực tựa như bóng cao su bị xì hơi, cố gắng làm
cho giọng nói của mình nhẹ nhàng và dịu dàng——
"Loan Loan, anh không ép buộc em, chúng ta từ từ, được không? Nhưng làm
ơn, hãy cho anh một cơ hội."
"Được thôi."
"Cái gì?" Lục gia có chút mơ màng.
Có thể là anh đã bị cô từ chối quá nhiều lần, anh đã quen với sự lạnh lùng của
cô, sự đồng ý đột ngột lại dứt khoát như thế này làm anh có chút không phản
ứng kịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.