Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"À, còn có công ty nữa, anh không nói nên tôi suýt nữa quên mất, tập đoàn Huy
Đằng là anh ép buộc đưa cho tôi, mấy năm nay công ty đều tự vận hành, tôi
không hề động đến hoa hồng mỗi quý, xem thấy khi nào rảnh rỗi thì chúng ta sẽ
ký hiệp nghị — còn quân minh châu, vật quy nguyên chủ."
"Em có ý gì?"
Thẩm Loan híp mắt lại, nhìn anh: "Ý là, tôi không cần đồ của anh, mấy năm nay
không có anh, tôi và con trai sống rất tốt."
Quyền Hãn Đình tự cho là tim mình đã đủ kiên cường rồi, nhưng vẫn rất đau
đớn.
Anh chợt tựa như một quả bóng cao su ỉu xìu, giọng nói càng trở nên dịu dàng,
dịu dàng hơn—
"Loan Loan, anh không ép em, chúng ta từ từ được không? Nhưng xin em cho
anh một cơ hội."
"Được."
"Cái gì?" Lục gia hơi ngốc.
Có thể là do bị từ chối quá nhiều quá nhiều lần, cũng quen với thái độ lạnh lùng
của cô, cho nên sự nhân từ và dứt khoát bất chợt của cô trực tiếp khiến anh phản
ứng không kịp.
"Tôi nói, được." Thẩm Loan lặp lại, giây tiếp theo lại nói tiếp: "Tôi cũng có một
cái yêu cầu."
Quyền Hãn Đình: "Yêu cầu gì?"
"Đừng lại ỷ vào thể lực ưu thế mà muốn làm cái gì thì làm cái đó. Anh muốn cơ
hội, mà tôi cũng muốn được tôn trọng và có quyền lựa chọn."
"Được được được, anh đồng ý, đều đồng."
"Vậy bây giờ tôi phải đi rồi, anh có cho không đây?"
Người đàn ông trầm mặc, ngay lúc ánh mắt Thẩm Loan dần dần trở nên ảm
đậm, cực kỳ thất vọng, anh mới lùi bước.
Thẩm Loan cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, hay kiêu ngạo khi thắng
được đối phương trong trò chơi.
Cô không nói gì rời khỏi đây.
Quyền Hãn Đình cứ đứng như vậy nhìn bóng dáng cô chậm rãi biến mất trong
tầm nhìn.
Hồ Chí Bắc: "Đáng tiếc... Không có âm nhạc phù hợp với bối cảnh nhỉ."
Sở Ngộ Giang: "?"
"Bây giờ mà mở bài《 Lạnh lẽo 》, cậu không cảm thấy rất hợp với tình hình
sao?"
"...Ồ." Tôi chỉ sợ ngài bị Lục gia cho no đòn thôi.
Hồ Chí Bắc: "Có thêm mấy bông tuyết gì đó, thì sẽ có cảm giác hơn."
Quyền Hãn Đình chậm rãi quay đầu, lập tức nhìn về phía hai người đang núp
đó.
Giọng nói lãnh đạm: "Còn muốn trốn tới khi nào?"
Hai người mặt xám mày tro đi ra.
"Lão Lục..."
"Lục gia..."
"Xem ra mấy người quá nhàn rỗi rồi, vậy thì cùng tôi đến sân huấn luyện thử
xem."
Hồ Chí Bắc: "!"
Sở Ngộ Giang: "?"
"Ôí... Bây giờ sao?"
Quyền Hãn Đình gật đầu: "Bây giờ."
Hai người đứng đối diện, đều thấy được sự sợ hãi với đại ma vương từ trong
mắt đối phương.
Hồ Chí Bắc đột nhiên hiểu Lục Thâm.
Sở Ngộ Giang đề nghị: "Có muốn gọi thêm Lăng Vân không?"
"Cậu ta về rồi à?"
"Vâng."
"Vậy gọi đi." Giọng nói nhẹ nhàng.
"Vâng."
Hồ Chí Bắc lại phát hiện ra một bí mật cực lớn, hoa Sở Ngộ Giang cũng không
phải thứ tốt lành gì...
Hố anh em sau lưng thế à!
...
Lúc Thẩm Loan trở về biệt thự, khi đi thì hai tay dắt chó, mà trở về thì trống
trơn.
Vệ sĩ phát hiện nhưng cũng không dám hỏi hay hó hé chút gì!
Tán Tán chỉ ngẩn ra lúc ban đầu, sau đó rất nhanh đã trở nên bình thường, cũng
không hỏi chó đâu rồi, chỉ yên tĩnh chấp nhận sự thật "Không còn chó nữa".
Lệ Hiểu Đàm sau khi nhận ra thì có hỏi vài câu, sau khi Thẩm Loan nói đã tìm
được chủ nhân thì cô ấy cũng có chút tiếc nuối.
"Con chó kia nhìn rất quý..."
À, hóa ra đang tiếc tiền.
"Hai người sau khi ăn xong bữa sáng thì tưới phòng làm việc một lát." Lúc đi
qua nhà ăn, Thẩm Loan ném xuống một câu như vậy cho Nhị Tử và Tam Tử.
Hai anh em liếc nhau, không dám trì hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất để ăn hết.
Năm phút sau.
Cốc cốc cốc —
Đi vào
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.