Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trước khi có kết quả điều tra, Thẩm Loan lại một lần gặp phải Nghiêm Tri
Phản.
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng.
Cô rời giường dậy chạy bộ, đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa.
Quay lại nhìn thì thấy con chó Samoyed đang lăn lộn trên mặt cỏ.
Không mời mà cũng đến.
Thẩm Loan bỗng chốc nhíu mày, quả nhiên, không bao lâu thì chủ của chó cũng
đã đến.
"Cô Thẩm." Nghiêm Tri Phản đứng cách đó không xa, nụ cười xa cách nhưng
không lạnh lùng, anh ta đứng ở đó giống như một bức họa tuyệt đẹp chỉ vẽ riêng
cho anh ta.
Chỉ tiếc trong mắt Thẩm Loan lại không hề bị đả động.
"Cậu Nghiêm, đây là chỗ tư nhân, xin anh trông chừng chó của mình cho kỹ."
Cô không cười, giọng nói nặng nề, không hiểu sao có chút lạnh lùng.
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ xin lỗi: "Ngại quá, quấy rầy em rồi."
Thẩm Loan xoay người rời đi.
Trước khi điều tra thân phận thật sự của người này, cô không muốn tiếp xúc quá
nhiều
Ai ngờ con chó vốn đang lăn lộn trên mặt cỏ giống như nhận được mệnh lệnh,
đứng phắt lên một cái, hình cầu trắng tuyết tròn vo chạy về phía Thẩm Loan.
Giống như đã làm như lần trước, vòng quanh cẳng chân cô, cái đuôi không
ngừng phe phẩy.
Rõ ràng đang làm nũng, đồng thời, cũng níu lại bước chân của Thẩm Loan.
Cô không nhìn con chó nhỏ, cũng không vì việc nhỏ này mà so đo với nó, mà là
lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén rơi vào khuôn mặt người đàn ông: "Anh
có ý gì?"
Khuôn mặt người đàn ông vô tội: "Có ý gì là sao? Tôi không hiểu."
"Mọi người đều nói chó có linh tính, nhưng so với loại cách nói về thiên phú
này thì tôi lại tin rằng phải trải qua huấn luyện mới có thể làm chúng nó thuận
theo ý con người để chấp hành mệnh lệnh, cậu Nghiêm nghĩ sao?"
"Nghe cũng có vẻ hợp lý."
"Cho nên," Thẩm Loan cong môi: "Cậu Nghiêm thích để chó làm việc thay thế
sao?"
"Rất nhiều lúc, chó còn hữu dụng hơn người." Ý tứ sâu xa.
Thẩm Loan không muốn vô nghĩa với anh ta, trực tiếp không nể mặt nữa: "Tôi
phải đi rồi, phiền cậu Nghiêm dắt chó của mình đi đi."
Nghiêm Tri Phản cũng không làm khó cô, Thẩm Loan nói anh ta dắt thì anh ta
cũng thật sự dắt đi, cả người cả chó lui về một bên: "Bạch Bạch, không được
làm loạn, nghe lời."
Lời răn dạy không nóng không lạnh, không nghe ra chút nghiêm khắc nào.
Nhưng con chó này lại thông minh vô cùng, cứ ngoan ngoan ngồi xổm xuống
như vậy, một đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Thẩm Loan, cực kì cute phô
mai que lè lưỡi ra.
Thẩm Loan nhanh chóng bước đi, cũng không quay đầu lại.
Nghiêm Tri Phản rũ mắt nhìn dây thừng đang cầm trong tay, một nụ cười nhạt
kéo bên môi, giống như gió nhẹ thổi qua trên mặt nước phẳng lặng, để lại những
làn sóng mờ ảo không rõ ràng.
"Bạch Bạch, cô ấy không quan tâm, làm sao bây giờ?"
"Gâu gâu —"
"Nếu mày có thể làm cô ấy nhìn thêm một chút thì tốt rồi."
"Ô —hư hử—"
"Đi thôi." Một tiếng thở dài, anh ta dắt chó rời đi, lúc xoay người lại bổ sung
nói: "Tương lai còn dài."
Sau khi xuống sườn núi, đã ra khỏi phạm vi của biệt thự số 2.
Nghiêm Tri Phản đột nhiên dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu.
Quyền Hãn Đình đang đứng trước mặt anh ta, thân hình thẳng tắp như cây bách
cây tùng, đôi mắt đen lạnh thấu xương.
Cũng không ai mở miệng nói chuyện, bốn mắt nhìn nhau, khí thế giao nhau
giữa không trung rồi va chạm vào nhau, lâu dần giống như muốn bắn toé ánh
lửa.
"Có việc gì không?" Nghiêm Tri Phản mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Cách Thẩm Loan xa một chút, đừng tới trêu chọc cô ấy."
"Ồ... Xin hỏi anh là ai của cô Thẩm? Có tư cách gì mà cảnh cáo tôi như này? Cô
ấy có biết ơn không?"
"Không cần tư cách, cũng không cần cô ấy biết ơn, chỉ cần tôi muốn thôi."
Nghiêm Tri Phản nhìn người đàn ông dường như chưa từng thay đổi trước mắt,
ba năm, thời gian không hề để lại nhiều dấu vết ở trên mặt anh, vẫn là dáng vẻ
kiêu ngạo cuồng vọng, cao cao tại thượng kia.
Mà mình, sớm đã hoàn toàn thay đổi.
"Xin lỗi, yêu cầu này có hơi khó khăn, tôi không làm được." Ánh mắt Nghiêm
Tri Phản thẳng tắp, không hề né tránh.
"Không chủ động, cũng chỉ có thể bị động."
"Vậy sao?"
Khuôn mặt Quyền Hãn Đình lạnh lùng: "Anh có thể thử một lần."
Nghiêm Tri Phản cười khẽ, dắt theo dây thừng: "Tôi tới tìm chó."
"Như vậy thì tốt." Lạnh lùng ném xuống câu này, Quyền Hãn Đình đi thoáng
qua anh ta rồi đi về phía sườn núi, hướng về phía biệt thự số 2.
Samoyed bắt đầu sủa như điên với bóng dáng kia.
Nghiêm Tri Phản rũ mắt, trong mắt ảm đạm đến mức không nhìn ra bất kỳ cảm
xúc gì: "Bạch Bạch, đủ rồi."
Tiếng sủa ngừng lại.
Một người một chó rời đi...
Thẩm Loan không biết hôm nay là ngày lành gì mà vừa tiễn một người, lại một
người tới.
"Loan Loan, anh chạy với em." Quyền Hãn Đình đuổi theo, giữ tốc độ giống cô
để hai người có thể sóng vai.
Thẩm Loan không phản ứng với anh, việc mình mình chạy, không loạn chút
nào.
Quyền Hãn Đình há miệng thở dốc, cuối cùng không nói nữa, yên tĩnh chạy bộ
cùng cô.
Đến khi mặt trời lên cao, ánh sáng tỏa đầy khu vườn, Thẩm Loan nhìn giờ thấy
cũng không còn sớm nữa.
Lúc này mới giảm tốc độ lại.
Quyền Hãn Đình lập tức đưa khăn lông cho cô: "Lau mồ hôi."
Thẩm Loan nhướng mày, không nhận.
"Em đã nói sẽ cho anh một cơ hội."
Thẩm Loan: "..."
"Hay là, em muốn anh giúp em lau?"
Người đàn ông giơ tay, Thẩm Loan cảnh giác lui về phía sau nửa bước.
"Cho nên tự em lau hay để anh giúp?"
Thẩm Loan nhận.
Bởi vì đối mặt với kẻ vô lại, cô cũng chỉ biết câm nín.
Cô không muốn uổng phí sức lực.
Quền Hãn Đình cũng mặc kệ trong lòng cô nghĩ thế nào, thấy cô nhận khăn
lông, vậy thì ngày cô chấp nhận anh còn xa sao?
"Uống nước." Thấy cô lau mồ hôi xong, người đàn ông cầm khăn để sang một
bên, cầm nước vặn nắp chai rồi đưa đến trước mặt cô.
Có một thì có hai, Thẩm Loan cũn
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.