Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Nói xong trực tiếp vác cô vào phòng ngủ, dùng chân đá một cái.
Cửa đóng.
Lại thuận tay gảy một cái, chỉ thấy tiếng lạch cạch vang lên —
Cửa khóa.
Toàn bộ động tác, nước chảy mây trôi như đã làm cả trăm lần rồi.
Thẩm Loan đột nhiên không kịp đề phòng.
Đến khi có phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa, hai tay dùng sức đập vào lưng người
đàn ông, một đấm rồi một đấm: "Khốn nạn! Để tôi xuống!"
"Xuýt —" Ba năm không gặp, cô không chỉ càng lạnh lùng hơn, mà sức cũng
mạnh hơn trước.
Hơn nữa lại cứ chọn chỗ xung quanh cột sống xuống tay, Quyền Hãn Đình suýt
chút nữa không chống đỡ được, chỉ có thể đặt cô lên giường, áp sát người.
Hai tay cố định bên sườn cô, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Anh tới gần, cô ngả ra sau.
Một hồi giằng co không tiếng động.
Phòng ngủ rộng rãi được bài trí đơn giản, sáng sủa, có làn gió lùa vào cửa sổ
làm lay động rèm cửa màu xám.
Thẩm Loan ngồi dậy, ánh mắt hung ác.
Người đàn ông bất đắc dĩ, còn hơi chột dạ: "Em nói em đi, đã là mẹ rồi, tính
tình còn dữ như vậy."
Thẩm Loan: "?!" Cái người đàn ông thối tha này còn dám kẻ xấu cáo trạng
trước, ghét bỏ cô?
"Nhưng, dáng vẻ em tức giận vẫn đẹp y như xưa." Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve
quá gương mặt đang nén giận của người phụ nữ, tiếng nói trầm thấp, ánh mắt
dịu dàng.
Cô vẫn là cô, nhưng lại có chỗ không giống.
Ồ, cặp mắt đó lúc nhìn anh đã không còn thâm tình và chân thành.
Trong lòng Quyền Hãn Đình bi thương, đau đớn tràn khóe mắt.
Thẩm Loan không hề nhìn thẳng anh, từ chối tiếp nhận tín hiệu áy náy mà
người đàn ông phát ra.
"Loan Loan, nhìn anh."
Cô không dao động.
"Em đang sợ. Sợ nhất thời sẽ mềm lòng tha thứ cho anh, có phải không?"
"Hừ..." Bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt Thẩm Loan nhìn anh có ba phần lạnh
lẽo, bảy phần châm chọc: "Nếu nghĩ như vậy có thể giúp lòng tự trọng đàn ông
của anh được thỏa mãn, vậy xin cứ tự nhiên, tôi không cản."
Nói xong, quay đầu đi.
Tay người đàn ông chạm hụt.
Yên tĩnh đến đáng sợ, hai người rõ ràng cách nhau gần vậy, nhưng tim lại như
cách nhau trăm núi ngàn sông.
Ánh sáng trong mắt Quyền Hãn Đình tắt ngấm, anh lùi lại, đứng thẳng dậy.
Thẩm Loan ngồi trên giường.
Kể từ lúc đó, hai người biến thành tư thế một người trên cao nhìn xuống, một
người ngẩng đầu ngước nhìn.
Người phụ nữ nhíu mày.
Lại thấy sự yên lặng của người đàn ông, đồng tử sâu thẳm, mông lung không
thể giải thích nổi.
Tầm mắt đảo qua, Thẩm Loan giống như bị bóng đêm mênh mang vây quanh,
bọc kín, khó có thể tránh thoát.
Anh sửa sang lại áo, cởi cúc đầu tiên lộ ra hầu kết hơi gồ lên — thâm trầm, lạnh
nhạt, mạnh mẽ.
"Thẩm Loan, kiếp này em chỉ có thể là của anh."
Không phải anh đang tuyên bố, mà đang trần thuật.
Trần thuật sự thật.
"Em có thể làm lơ anh, mặc kệ anh, không tha thứ cho anh, chỉ cần em vui vẻ,
anh tuyệt không phản kháng. Nhưng—" Chuyển chủ đề, đột nhiên sắc bén:
"Đừng để anh thấy người đàn ông khác tùy tiện đến gần anh, nếu không —"
"Nếu không thì thế nào?" Xương cốt cô cứng cỏi chẳng lẽ lại sợ hai ba câu của
anh là có thể uy hiếp, là có thể bẻ gãy?
Quyền Hãn Đình cười, ánh mắt thỏa mãn say đắm nhìn kỹ gương mặt quật
cường của người phụ nữ: "Yên tâm, anh không nỡ làm em tổn thương, nhưng
anh có thể khiến những người đàn ông đó phải trả giá đắt."
"Anh cho rằng anh vẫn là Quyền lục gia hô mưa gọi gió ở Ninh Thành? Nơi này
là Kinh Bình!" Thẩm Loan nhắc nhở.
Ý cười càng sâu: "Vậy cứ thử xem."
Nói xong lại cúi người đến gần Thẩm Loan, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một
cái vào má cô: "Loan Loan, anh cho em thời gian, nhưng với điều kiện là nơi
này -" Anh chỉ chỉ trái tim người phụ nữ: "Không thể làm phản."
Nói xong, rời đi, bóng dáng dứt khoát.
Nếu còn không đi anh sợ bản thân sẽ mất khống chế.
Mỗi một lần nhìn thấy Nghiêm Tri Phản mượn chuyện tìm chó tiếp cận Thẩm
Loan, anh không kiềm chế được muốn giết người.
Thẩm Loan là của anh, không ai được động vào!
...
"Lão lục, cậu về thật đúng lúc, anh —"
Quyền Hãn Đình lạnh lùng quay đầu, tầm mắt chạm nhau, Hồ Chí Bắc thoáng
chốc im tiếng.
Fuck! Chắc lại ăn hành ở chỗ Thẩm Loan.
"Sở Ngộ Giang đâu?"
"Lục gia." Người bị điểm tên xuất hiện, rũ mắt liễm mục, tất cung tất kính.
"Tôi nhớ thú cưng của Tử Chiêu mới sinh?"
"Hai tháng trước."
"Hỏi cậu ta xin một con, đưa lại đây."
Sở Ngộ Giang: "?"
Không đợi anh ta cất tiếng hỏi, Quyền Hãn Đình đã đi nhanh ra sân huấn luyện.
"... Lục gia nuôi thứ đó làm gì?"
Hồ Chí Bắc nhún vai: "Ai biết được? Nhưng chắc chắn có liên quan đến Thẩm
Loan."
Sở Ngộ Giang gật đầu, vô cùng đồng ý.
...
Lại nói đến con Samoyed kia mới thôi được mấy ngày, lại bắt đầu không thành
thật, nhưng lần này đã bị vệ sĩ ngăn ở ngoài, canh phòng nghiêm ngặt, không
thể vào.
Chú chó lông trắng như tuyết cứ loanh quanh trước cửa, thỉnh thoảng lại sủa lên
một tiếng.
Vệ sĩ A: "Hê! Tôi nói này còn biết lằng nhằng? Cỏ nhà mình không lăn, cứ thích
chạy sang bên chúng ta, anh nói coi nó có ý đồ gì chứ?"
Vệ sĩ B: "Chẳng lẽ cỏ nhà này thơm hơn?"
Vệ sĩ C: "Cậu bị ngốc à! Chó không ăn cỏ, còn quan tâm cỏ thơm hay không."
"Cũng đúng ha..."
"Nhưng cứ để sủa vậy cũng không được, cả biệt thự đều nghe thấy hết mất."
Không đợi họ nghĩ ra cách giải quyết, Thẩm Loan đã bị tiếng chó sủa gọi ra.
"Cô Thẩm!"
"Đưa sang cách vách, sau này cứ thế mà làm."
"Vâng."
Nhưng mười phút sau, vệ sĩ dắt chó lại dắt chó về, sắc mặt không tốt lắm: "Bên
cạnh hình như không có ai..."
Thẩm Loan nhíu mày.
Nghiêm Tri Phản này rốt cuộc muốn làm gì?
"Thế con chó này..." làm sao bây giờ?
Thẩm Loan: "Giữ lại."
Ổ chó và thức ăn cho nó đều đã có sẵn, nếu chủ của nó đã trăm phương ngàn kế,
vậy cô muốn nhìn xem đối phương đến tột cùng muốn làm gì!
Con Samoyed này hoàn toàn không có ý thức đang làm khách nhà khác, không
hề cảm thấy sợ hãi, cứ tùy tiện ra vào, tùy ý lăn lộn chạy nhảy, quả thực giống y
đúc chủ nhân.
Da mặt dày!
Lệ Hiểu Đàm vuốt lông chó: "Có phải con chó này đang theo dõi cô không?"
Mặt Thẩm Loan vô cảm.
"..." Không, cô ta nói sai rồi, phải là chủ của nó không có ý tốt.
Ba ngày sau, Nghiêm Tri Phản lại xuất hiện.
Tới đón chó.
Đứng trước cửa, cười như tắm mình trong gió xuân: "Cô Thẩm, cảm ơn cô mấy
hôm nay đã chăm sóc Bạch Bạch, tôi mới về, bây giờ đến đón nó, cô xem... có
tiện không?"
Thẩm Loan giơ tay.
Vệ sĩ ngầm hiểu, dắt chó đến, giao xích cho anh ta.
Nghiêm Tri Phản nhận lấy, cười sờ sờ đầu chó, cục bột trắng thân mật cọ lung
tung vào chân anh ta, cái đuôi khoáy tít.
Anh ta lại bày tỏ lòng biết ơn với Thẩm Loan, sau đó —
"Đi thôi Bạch Bạch, chúng ta về nhà!"
Nói xong, thật sự đi về.
Thẩm Loan nhướng mày, nhìn một người một chó đi xa, trong mắt xẹt qua trầm
tư, cuối cùng lại cười khẽ.
Cô không biết Nghiêm Tri Phản đang đánh chủ ý gì, nhưng cô tin chắc không
sớm thì muộn cái đuôi cáo kiểu gì cũng lòi ra.
...
Chớp mắt đã đến cuối tháng.
Buổi đấu giá được tổ tiến hành đúng giờ, tổ chức tại hội trường của cục quản lý
và giám sát nhà nước.
Công ty dự thính đến từ 26 tỉnh thành trên cả nước, bao gồm hơn 130 công ty.
Trong đó, hơn một nửa là bất động sản.
Công ty công nghệ hiện đại chiếm hơn 3%, công ty sinh học cũng chỉ có mình
sinh học Thanh Lam.
Ngày đó, vẫn là Miêu Miêu và Lý Phục đại diện công ty tham dự, Thẩm Loan
không đi.
Hai anh em Tống Chân và Tống Kỳ cũng tới.
"Âu! Phô trương quá đi, chỉ vì một miếng đất mà làm đến mức này sao?" Tống
Kỳ vẫn cà lơ phất phơ, nhờ có bộ vest mà che bớt đi được khí chất ăn chơi trác
táng, đáng tiếc mở miệng cái là phá vỡ tan tành.
Tống Chân lạnh lùng liếc anh ta một cái.
"OK" Giơ hai tay ra vẻ đầu hàng: "Em câm miệng."
Sau đó làm động tác kéo khóa miệng lại.
"Mời hai vị đi bên này —"
Nhân viên công tác dẫn họ đến hàng đầu tiên, hai người ngồi xuống.
Vừa khéo ngay trước Miêu Miêu và Lý Phục.
Hai người liếc nhau: nhà họ Tống cũng muốn tới giành sao?
"Anh, thật ra một mình em đến là được, cần gì anh phải xuất viện chạy đến một
chuyến chứ? Vất vả lắm mới tốt lên..."
Khoảng thời gian trước, Tống Chân bị một đám người không rõ lai lịch chụp
bao tải đánh.
Không sai, bị chụp một bao tải to vào đầu, sau đó tay đấm chân đá.
Thủ đoạn hơi giống chuyện mà lưu manh đầu đường xó chợ làm ra, nhưng trên
thực tế lại không đơn giản như vậy.
Đầu tiên, nhóm người này xuất quỷ nhập thần, camera cũn không ghi lại được.
Tiếp theo, Tống Chân đã bỏ ra một số tiền lớn để mời thám tử tư có tiếng nhất
cũng không thể tra ra nhóm người đánh anh ta đến tột cùng là thần thánh
phương nào.
Nhưng bị ăn một trận đánh, sau đó lại không có chuyện gì xảy ra nữa, không bắt
cóc tống tiền, không làm tiền, giống như thật sự chỉ muốn đánh anh ta một trận.
Tống Chân là người cẩn thận, không bao giờ gây chuyện với hắc đạo, càng
không có cơ hội tiếp xúc với lưu manh.
Sao có thể đắc tội với nhóm người này?
Rõ ràng có người ở sau thao túng, muốn chỉnh anh ta!
Nhưng đối phương rốt cuộc là ai?
Cho tới bây giờ, anh ta nằm viện hơn một tháng, vết thương cũng đã lành nhưng
không tra ra nửa điểm manh mối.
Nhớ tới đón đánh của những người đó, ngay cả cơ hội phản kháng anh ta cũng
không có.
Toàn bộ quá trình chưa đến hai phút, thật giống như... nhóm người này rơi từ
trên trời xuống, xuất hiện, động thủ, rút lui, tất cả đều ngay ngắn trật tự.
Rõ ràng có tổ chức, có dự tính, hơn nữa còn được huấn luyện chuyên nghiệp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.