Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trong lúc Miêu Miêu đánh giá người đàn ông, Thẩm Xuân Hàng cũng chăm
chú nhìn cô ấy.
Thật ra, ngay từ lần đầu tiên sinh học Thanh Lam giơ bảng, Thẩm Xuân Hàng
đã thấy.
Giây phút đó, không rõ là bị lôi điện đánh trúng hay bị nước lạnh đổ đầu, vừa
kinh ngạc vừa vui mừng.
Ba năm qua rồi, Thẩm Xuân Hàng không cố ý hỏi thăm tin tức của cô ấy, chỉ
thông qua vài trạng thái cô ấy đăng lên mạng xã hội thượng mới biết cô ấy đã
rời Ninh Thành, đến Kinh Bình, đi đến nơi xa nghìn trùng, rời xa nơi chôn rau
cắt rốn.
Không có lấy một cuộc điện thoại, cũng không có một tin nhắn, họ tựa như hai
người xa lạ, sinh sống ở thành phố khác nhau, vĩnh viễn sẽ không cógặp nhau.
Thẩm Xuân Hàng dồn hếtt tâm sức vào công ty, anh ta không đau buồn, cũng
không suy sút, anh ta chỉ khiến bản thân trở nên rất bận, bận đến mức không có
thời gian sa vào hoài niệm.
"Đã lâu không gặp." Anh ta nói.
Miêu Miêu đã điều chỉnh lại trạng thái, nghe thế, hơi hơi gật đầu: "Đã lâu không
gặp."
Bốn mắt nhìn nhau, vừa chạm đã tách ra.
Tầm mắt Lý Phục nghiền ngẫm đảo qua hai người, cười như không cười.
Thẩm Xuân Hàng: "Có tiện không, cùng ăn một bữa cơm nhé?"
"Ngại quá." Cô ấy quơ quơ hợp đồng trong tay: "Hơi vội."
Thẩm Xuân Hàng cứng người, trong lòng không nói ra tư vị gì.
Trạng thái bây giờ giữa hai người quá xấu hổ khiến anh ta cảm thấy không ổn,
trong lòng càng buồn bã.
Sao lại biến thành như vậy?
"Lần sau rảnh hẹn sau nhé." Cuối cùng, cô ấy khách sáo bổ sung thêm một câu,
coi như cho anh ta mặt mũi, không đành lòng nhìn anh ta mất mặt.
"Được." Thẩm Xuân Hàng gật đầu.
Nhưng Miêu Miêu biết, anh ta tới Kinh Bình chỉ để công tác, không được bao
lâu: "Có rảnh hẹn sau" có lẽ sẽ không có rảnh.
"Đi thôi." Cô ấy đảo mắt nhìn Lý Phục.
Cho đến khi bóng dáng hai người dần dần biến mất trong tầm mắt, Thẩm Xuân
Hàng mới thu hồi ánh mắt.
"Chủ tịch Thẩm..." Trợ lý tiến lên.
"Đổi vé máy bay sang thứ tư tuần sau."
"Nhưng thứ hai có cuộc họp hội đồng quản trị..."
"Để sau."
Trợ lý hoàn toàn im lặng, nuốt xuống bụng mấy câu khuyên bảo định nói.
...
Quận Tượng Sơn, phòng làm việc trong biệt thự.
Thẩm Loan xem đến tờ cuối cùng, nhẹ nhàng khép lại.
Miêu Miêu và Lý Phục liếc nhau, cho dù lạnh nhạt không ham muốn, trong lòng
cũng không khỏi thấp thỏm.
"Sắp xếp đầu thầu công ty xây dựng đi."
Hai người vui vẻ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, Lý Phục lái xe, Miêu Miêu ngồi ghế phụ.
"Bản thiết kế cô chịu trách nhiệm, còn đấu thầu do tôi, được chứ?"
Miêu Miêu gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Nhìn qua không hứng thú lắm.
Lý Phục nhướng mày: "Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi là chủ tịch Thẩm của
Minh Đạt đúng không?"
Miêu Miêu hơi cứng người.
Nhưng rất nhanh đã có phản ứng, Lý Phục cũng xuất thân từ Minh Đạt, năm đó
họ ra đi theo Thẩm Loan, Thẩm Xuân Hàng đã giành được quyền khống chế cổ
phần công ty, ngồi vào vị trí vốn thuộc về Thẩm Loan.
"Ừm."
Lý Phục không hỏi nhiều.
Miêu Miêu vẫn luôn im lặng cho đến lúc xuống xe, nhàn nhạt nói tạm biệt, lên
lầu, mở cửa.
Sau đó, lưng dựa vào ván cửa, từ từ trượt xuống.
Cô ấy dúi đầu vào cánh tay đặt trên đầu gối, cả người cuộn tròn.
Không biết qua bao lâu, có lẽ mấy chục giây cũng có lẽ vài phút.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt không có nước mắt, cũng không thấy
cô đơn, chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Hít sâu, đứng dậy, cởi giày cao gót, đi vào phòng tắm.
Miêu Miêu nghĩ, hôm nay cô ấy đã đánh thắng một trận ác liệt, hơi mệt, cho
nên, cần phải nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn theo thường lệ rời giường, tập thể dục, sau đó đến
công ty thiết kế.
Bận rộn một ngày nhưng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Sửa sang lại ba bản trước mặt rồi gửi email cho Thẩm Loan rồi sau đó Miêu
Miêu tắt máy tính, tính tiền, rời khỏi quán cà phê.
Bóng đêm buông xuống, giữa hè gió đêm vẫn rất khô nóng.
Cô ấy đứng ở ven đường gọi xe, một chiếc Mecedes màu đen từ từ dừng lại
trước mặt cô ấy.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt ôn nhuận của người đàn ông.
Miêu Miêu lui về sau nửa bước, đứng yên.
Thẩm Xuân Hàng: "Bây giờ có rảnh không?"
Cô ấy không nói.
Một tiếng than nhẹ bật ra khỏi môi: "Chỉ ăn một bữa cơm, có thể chứ? Coi
như..."
Anh ta tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Coi như bạn cũ ôn chuyện."
"Được." Miêu Miêu đồng ý, mở cửa xe ngồi vào.
Thẩm Xuân Hàng dặn tài xế: "Đến nhà hàng."
Còn nhà hàng nào thì trong lòng tài xế đã rõ.
Sao lại không rõ chứ?
Ba tiếng trước, anh ta lái xe chở ông chủ đi qua quán cà phê, sau khi vô tình
nhìn thấy cô gái này qua cửa sổ sát đất, ông chủ bắt anh ta dừng xe, hơn nữa
còn đặt bàn trước ở nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố.
Sau đó cứ chờ đợi mòn mỏi.
Cuối cùng cô gái này cũng ra...
Xe dừng xong, Thẩm Xuân Hàng xuống trước, vòng sang đối diện tự tay mở
cửa xe cho Miêu Miêu.
Người đàn ông mặc vest nở nụ cười như tắm trong gió xuân như quý tộc thời
Trung cổ Châu Âu.
Miêu Miêu: "Cảm ơn."
Anh ta cong cánh tay, đứng cạnh cô ấy, mắt nhìn thẳng phía trước.
Miêu Miêu thuận theo khoác tay, trong lòng không ngừng nói với chính mình,
đây chỉ là lễ nghi.
Đi vào, người phục vụ dẫn đường.
Gọi món, lên đồ, toàn bộ quá trình kết hợp với tiếng violon thanh nhã trong nhà
hàng, vô cùng tao nhã.
Bầu không khí như vậy phải yên tĩnh không nói gì mới theo lý thường.
Cho nên, dù hai người yên lặng có chút kỳ lạ, nhưng như vậy mới không xấu
hổ.
Suy cho cùng chung quanh đều như vậy, không chỉ mỗi bàn bọn họ.
"Em đã thay đổi rất nhiều." Người đàn ông ưu nhã buông dao nĩa, tiếng nói
thanh như suối.
Miêu Miêu không ngẩng đầu, vân tập trung ăn bít tết.
Rõ ràng cô đã gọi chín tám phần, nhưng lúc cắt ra bên trong vẫn còn máu khiến
cô ấy hơi buồn nôn.
"Là người ai cũng sẽ như vậy, mỗi một ngày đều sẽ khác đi, huống chi là ba
năm."
"Vậy em cảm thấy anh thế nào?"
Miêu Miêu ngẩng đầu.
Thẩm Xuân Hàng hỏi cô ấy: "Anh thay đổi sao?"
"Thay đổi."
"Thay đổi chỗ nào."
"Già đi có tính không?"
"..."
Thẩm Xuân Hàng hơi ngốc.
Hơn ba mươi, mới chỉ 40, anh ta đang trong thời kỳ đẹp nhất của người đàn
ông, sự nghiệp thăng hoa, Minh Đạt dưới sự dẫn dắt của anh ta phát triển không
ngừng, chưa từng có người dùng từ "già" để hình dung anh ta, mà chính anh ta
cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Nhưng cô ấy lại nói thế, còn nói trắng ra, một chút ý nói giảm nói tránh cũng
không có.
"... Đúng vậy, già rồi." So với cô ấy, anh ta không già mới lạ?
Lúc trước là một cô bé mập mạp, bây giờ đã lột xác thành một cô gái xinh đẹp,
cô ấy trẻ, tinh thần phấn chấn, sự nghiệp thành công, tư tưởng độc lập đủ để hấp
dẫn ánh mắt cuat bất cứ người đàn ông bình thường nào.
Bao gồm cả anh ta.
Đặc biệt là...
Trong buổi đấu giá, cô ấy vừa cười vừa giơ bảng, sự tự tin tỏa sáng toát ra từ
trong xương cốt khiến trái tim anh ta đập thình thịch.
"Vì sao đến Kinh Bình?"
Vấn đề này Miêu Miêu không lảng tránh: "Tôi theo cô ấy."
"Cô ấy" là ai thì không cần nói cũng biết.
Ngoài Thẩm Loan, Thẩm Xuân Hàng không thể nghĩ được ai có mặt mũi khiến
Miêu Miêu khăng khăng một mực đi theo, rời Ninh Thành, cho dù là sự nghiệp
hay tình yêu, không hề đắn đo mà đi theo.
"Cô ấy có sức quyến rũ lớn vậy sao?" Thẩm Xuân Hàng cười khẽ, không giống
đang hỏi, ngược lại có cảm giác bâng quơ như đang nói mấy chuyện lặt vặt.
"Thật ra anh biết rất rõ, cần gì phải hỏi tôi?"
Thẩm Loan là dạng người gì, trong lòng Thẩm Xuân Hàng đều tỏ.
Nhưng chính là bởi vì biết quá rõ, mới uể oải, bởi vì ngay cả cơ hội chửi bới đối
phương anh ta cũng không có.
Năm đó, Miêu Miêu đã đưa ra lựa chọn giữa anh ta và Thẩm Loan.
Kiên định quyết tuyệt, không để lại một chút đường sống nào.
Năm đầu tiên khi cô ấy rời đi, Thẩm Xuân Hàng đã xóa tan hiềm khích với
Thẩm Loan, ai cũng có lợi, mặt ngoài cười cười nói nói chống đỡ, nhưng trong
lòng lại oán trách cô cháu gái này không biết bao nhiêu lần.
Năm thứ hai, khi anh ta vẫn ôm cảm xúc oán trách đi gặp Thẩm Loan, bị cô
không chút nể nang nào trêu chọc và chế nhạo, Thẩm Xuân Hàng đột nhiên phát
hiện ra bản thân thật buồn cười.
Bởi vì, quá trẻ con.
Năm thứ ba, anh ta tự cho là bản thân đã đủ bình tĩnh, có thể vượt qua rào cản
này thì Miêu Miêu lại xuất hiện trước mặt anh ta lần nữa.
"Anh nghe nói, em đi sang nước M?"
"Ừ."
"Du học? Hay là tiến tu?"
Miêu Miêu: "Công việc, thực tiễn."
Cô ấy không có nhiều thời gian sa vào việc học hành, đi học những tri thức lý
luận sách vở, mà những lần Thẩm Loan giao việc, cô ấy đã dần dần tích lũy
được kinh nghiệm, trưởng thành mạnh mẽ hơn.
"Thẩm Loan còn ở Kinh Bình sao?"
"Ở."
Thẩm Xuân Hàng gật đầu: "Anh tìm thời gian đi thăm nó."
Miêu Miêu không trả lời.
Nhưng người đàn ông lại không định dễ dàng bỏ qua, anh ta nói: "Anh và nó
bây giờ không phải kẻ địch." Cho nên, em vì "chung một con thuyền" nên có
địch ý với anh có phải cũng nên bỏ đi không?
"... Ồ."
"Miêu Miêu" Anh ta gọi tên cô ấy, ánh mắt sáng ngời khiến người khác không
có chỗ trốn tránh: "Em biết anh có ý gì."
Người phụ nữ đón nhận ánh mắt anh ta, không tránh không né: "Xin lỗi, tôi
nghe không hiểu anh đang nói gì. Được rồi, cơm cũng đã ăn, tôi phải đi đây."
Thẩm Xuân Hàng đứng dậy, đuổi theo cô ấy ra tận ngoài nhà hàng.
"Em đứng lại —"
Giọng nói của người đàn ông chợt vang lên sau lưng, anh ta chưa từng sắc bén
như bây giờ.
Miêu Miêu dừng bước...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.