Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cô gái mới tới đổ đầy rượu lên người khách hàng, Lệ Hiểu Đàm thì đang ở
trong phòng thay đồ dạy dỗ cho người khác.
"...Người ta muốn tấn công vào ngực hay sờ vào chân của cô? Chỉ là trong lúc
chuyển giao microphone thì đụng vào cánh tay của cô thôi, mẹ nó cô liền hất
hết rượu vào người của người ta, nếu cô muốn làm trinh tiết liệt nữ, thì đừng có
mà tới đây ăn bát cơm này!"
"Mật Đường mở cửa làm ăn, chưa bao giờ ép buộc mua bán gì cả! Nếu cô
không vui, tôi sẽ trả lương tháng này cho cô, cô cứ cầm lấy rồi đi đi."
"Anh ta cố ý..." Khí thế của người mới tới trong phút chốc giảm đi một nửa,
thấp giọng lẩm bẩm.
Lệ Hiểu Đàm không nghĩ sẽ chừa mặt mũi cho cô ta: "Nếu cô nghĩ mình bị lợi
dụng, cô có thể nhờ tôi kêu vệ sĩ. Mọi nơi ở đây đều nằm trong tầm giám sát
của camera, sự thật như thế nào, xem video ghi hình thì sẽ rõ ràng ngay thôi.
Nếu khách hàng thực sự sai, cô sẽ không cần phải làm điều đó, quy tắc của Mật
Đường sẽ không tha cho anh ta."
Đây cũng là lí do vì sao "Mật Đường" có thể trở thành một hộp đêm nổi tiếng ở
Kinh Bình.
Không chỉ khách hàng thích thú với dịch vụ ở đây mà ngay cả những quý cô
ngồi trên bàn cũng tranh nhau muốn vào đây.
Vì cái gì?
Bởi vì "Mật Đường" có một quy tắc riêng của nó.
Đầu tiên chính là theo như lời Lệ Hiểu Đàm, tất cả các cô gái ở đây đều tự
nguyện gia nhập ngành, có một số đã được ra sân khấu, còn một số thì không.
Tiếp theo, ở đây họ sống như những cá nhân chứ không phải là những đối tượng
không có sự lựa chọn.
Điều này từ quy tắc "Hồng bao chọn khách" có thể thấy được.
Cuối cùng là sự an toàn.
Hầu như nơi này không có vụ ép uống và đón khách như những nơi khác, vì
ông chủ đứng sau đủ cứng rắn và dàn vệ sĩ cũng rất hùng hậu.
"Tôi đã nói những điều này vào ngày đầu tiên cô đến đây, nhưng rõ ràng là cô
không nghe lọt vào tai chữ nào." Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm lãnh đạm: "Một khi đã
như vậy, chúng ta dễ hợp tác cũng dễ tách ra. Lãnh Thiến, cô hãy đưa cô ấy đến
phòng tài chính lấy tiền lương."
Lãnh Thiến cười tủm tỉm: "Được! Cô, đi theo tôi......"
Người mới không nghĩ tới bản thân mình nói hai ba câu đã bị đá ra khỏi hộp
đêm, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt: "Chị Đàm, em biết sai rồi, em hứa chắc chắn
lần sau em sẽ làm theo đúng quy tắc, sẽ không......"
Cô ta còn chưa kịp nói xong, một vệ sĩ bước nhanh đi đến bên người Lệ Hiểu
Đàm, thấp giọng nói vài câu.
"Phòng nào?"
"402."
"Đi, qua xem một chút." Nói, cô ta sắp phải rời khỏi.
Người mới hiểu rằng Lệ Hiểu Đàm mà đi thì cô ta sẽ hoàn toàn không còn cơ
hội nữa, cô ta vội vàng tiến lên hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin: "Chị Đàm..."
"Lãnh Thiến! Cô còn ngơ ngác cái gì?"
Bị xướng tên, người phụ nữ đáp lại, sau đó mặt không cảm xúc kéo người mới
trở lại bên người của mình.
Lệ Hiểu Đàm nhân cơ hội đi theo sau vệ sĩ nhanh chóng rời đi.
"Vừa rồi không phải còn có chút kiên cường sao? Nếu có năng lực thì cô cứ
cứng đầu tới cùng đi... Rất nhiều chị em của cô đã yên tâm đến đây, cô cứ nghĩ
bản thân mình đặc biệt, nhưng nơi đây là hộp đêm. Không phải là nơi để cô tạo
quan hệ, sắp đặt mọi thứ để câu những người ngu ngốc dễ dụ dỗ ngoài kia... "
Lời châm chọc của Lãnh Thiến bị bỏ lại sau lưng, Lệ Hiểu Đàm nhanh chóng
bước vào thang máy, vệ sĩ ấn xuống lầu 4.
Thang máy di chuyển lên từ từ.
"Tình hình cụ thể như thế nào?" Tấm kim loại phản chiếu ra dáng vẻ lạnh thấu
xương của người phụ nữ.
Vệ sĩ cúi đầu xuống, báo cáo trung thực: "Đó là anh Lâm đã mời hai người bạn
và chỉ ra ba người phụ nữ tiếp bọn họ, nhưng một trong số bọn họ đã có xung
đột với khách hàng."
"Ai?"
"Tiết Thiền."
"Haizzz..." Lệ Hiểu Đàm cắn răng: "Tại sao lại là cô ta?"
Vệ sĩ không nói tiếp, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Cô ta không sao chứ?"
"Có người ra tay." Thời điểm anh ta cùng một đồng nghiệp khác nghe được
tiếng kêu cứu liền chạy đến, bình rượu vang đỏ đã bị đổ nát đầy đất, trên mặt
Tiết Thiền bê bết máu.
"Cư nhiên có người dám ngang ngược ở Mật Đường?" Phản ứng đầu tiên của
Lệ Hiểu Đàm là có người khiêu khích nhưng rất nhanh cô ta liền bình tĩnh trở
lại.
Tâm của cô nhóc Tiết Thiền kia tuy cao, nhưng đầu óc lại không đủ dùng, bị
khách hàng dạy dỗ làm người cũng không phải một lần hai lần.
"Mặc kệ như thế nào, cứ tìm hiểu tình hình cụ thể trước đã."
Vệ sĩ mở đường, Lệ Hiểu Đàm theo sát đến phòng, hiện trường lộn xộn, Trên
mặt Tiết thiền bê bết máu, cuộn tròn ở trong góc, tựa hồ đã gặp chuyện gì vô
cùng hoảng sợ.
Trên ghế sô pha, hai người đàn ông ngồi như chim cút, Lệ Hiểu Đàm nhìn
thoáng qua cũng có thể biết được đó không phải là chủ nhân.
Như vậy chỉ có...
Cô ta dời tầm mắt sang bên cạnh và đặt ở một hình bóng khác.
Người đàn ông ngồi trong bóng tối, mặt dù ở khoảng cách xa như vậy cũng có
thể cảm nhận được sự ớn lạnh tỏa ra từ người đối diện.
Lạch cạch ——
Lệ Hiểu Đàm bật đèn, căn phòng đột nhiên sáng bừng..
Cô ta lại nhìn qua, luôn cảm thấy người này... có hơi quent!
Thẩm Xuân Hàng lúc này cũng ngước mắt lên và đụng phải ánh mắt nghi ngờ
của người phụ nữ.
"Là anh!"
Cô ta biết, cô ta đã sớm biết anh ta ở Paris Night.
Người con hào hoa nhà họ Thẩm, không bon chen thương trường nhưng lại
xông pha trong giới học vấn "Một dòng chảy trong vắt".
Đúng vậy, đó là cái tên mà giới thượng lưu của Ninh Thành gọi anh ta.
Bây giờ anh ta đang theo trào lưu, cởi bỏ chiếc áo của học giả và khoác lên
mình chiếc áo giáp của thương nhân.
"Hì..." Chỉ nghe người đàn ông cất tiếng cười khẽ, hãy còn cảm khái: "Vòng đi
vòng lại, không nghĩ rằng vẫn là người quen......"
Lệ Hiểu Đàm mỉm cười bước tới, hiển nhiên cô không thiếu ứng phó những tình
huống đột xuất như thế này: "Chủ tịch Thẩm từ xa đến đây, quán nhỏ này hẳn là
làm ăn phát đạt."
"Đây là sản nghiệp của Thẩm Loan?" Không cần chào hỏi lịch sự, anh ta đi
thẳng vào vấn đề.
Lệ Hiểu Đàm hào phóng thừa nhận.
Chủ yếu là giấu cũng giấu không được, tìm lấy cớ đối phương cũng chưa chắc
sẽ tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.