Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Hôm nay, Miêu Miêu đến gặp Thẩm Loan để báo cáo công việc.
Vừa vào cửa đã bị vật gì đó đập vào bắp chân, lực không nhẹ, linh hoạt, khí lực,
còn rất ấm áp.
Quay đầu lại nhìn: "Mèo con?"
Còn là màu bạc.
Ngay khi cô vừa cúi xuống, muốn vươn tay xoa xoa đầu lông xù của nó, nó đột
nhiên mở miệng lớn, kèm theo một tiếng khẽ kêu.
Không phải là "meo meo" hay "gâu gâu", mà là tiếng kêu lộ ra thú tính.
"Đừng đụng vào!" Lệ Hiểu Đàm vội vàng mở miệng ngăn cản.
Động tác của Miêu Miêu trở nên cứng đờ: "Sao, sao vậy?"
"Đó là một con hổ."
"Hả?" Miêu Miêu phản ứng nhanh hơn não, lập tức nhảy ra xa.
Nó có vẻ phát cáu vì hành động này, đôi mắt hổ phách nhìn cô ta chằm chằm,
dữ tợn.
Miêu Miêu trốn xa hơn.
"Trong biệt thự sao lại có hổ?"
Lệ Hiểu Đàm vừa muốn nói, Quyền Hãn Đình và Tán Tán hai cha con đã bước
tới, đôi mắt to răn đe, đứa nhỏ thẳng tắp xách cổ hổ chạy đi.
Miêu Miêu: "?" Thật khó hiểu?
"À..." Lệ Hiểu Đàm giải thích: "Nuôi thú cưng, không hại người đâu."
"?" Con hổ được nuôi làm thú cưng sao?
Đúng thật, cả gia đình này đều là "người tàn nhẫn".
"Cô tới tìm Thẩm Loan đúng không?" Lệ Hiểu Đàm bình tĩnh chuyển đề tài.
"Ừ." Miêu Miêu gật đầu.
"Mời vào trong."
...
Phòng làm việc.
"... Hiện tại tiến độ xây dựng sao rồi?" Thẩm Loan đóng tập tài liệu lại.
"Cuộc đấu thầu đã hoàn thành, công ty xây dựng Hâm Thành sẽ chịu trách
nhiệm về việc xây dựng và trang trí tiếp theo."
"Hâm Thành?"
Miêu Miêu gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"
"Gửi tất cả tài liệu đấu thầu của công ty này vào hộp thư của tôi."
"Được."
"Ngoài ra ở đây còn có hai tài liệu cần ký kết..."
Khi Miêu Miêu rời đi, cô ấy liếc nhìn về hướng đài phun nước trong vườn,
Quyền Hãn Đình còn ở đó.
Cô ta hỏi Lệ Hiểu Đàm: "Đây là... làm lành rồi sao?"
Người sau lắc đầu, không biết nên giải thích tình trạng hiện tại như thế nào, nên
đành im lặng.
Ở bên đó, Quyền Hãn Đình cầm ra một khối thịt còn đỏ máu.
Hai mắt Tán Tán sáng ngời, nhìn anh không chớp mắt.
Thoáng chốc, mùi máu tươi tản ra trong không khí.
Quyền Hãn Đình: "Bạch Trạch, lại đây!"
Con mèo lớn vốn vẫn đang ngáp nhẹ bỗng nhiên lao thẳng về phía Quyền Hãn
Đình, như thể nó đột nhiên bị ấn vào một công tắc nào đó.
Cùng lúc đó, Quyền Hãn Đình đổi tay ném thịt đi.
Một hình parabol được vẽ trong không khí, nhưng trước khi miếng thịt tiếp đất,
nó đã nằm gọn trong miệng con hổ.
Chỉ thấy một màu bạc lướt qua, kéo ra một vòng cung mạnh mẽ, nhanh nhẹn,
khác xa so với những con mèo bình thường.
Quyền Hãn Đình: "Lúc đầu huấn luyện cho thú ăn, tuyệt đối không thể đến gần,
nhớ không?"
Tán Tán gật đầu.
"Trong xô vẫn còn một miếng thịt, con tới quăng đi."
Cả khuôn mặt Tán Tán đều sáng ngời, chạy tới xô, nhưng khi đưa tay ra thì
dừng lại.
Thịt tươi còn máu, là phần tươi ngon nhất của thỏ hoang, chỉ vừa mới bị giết.
Cứ cầm lên như thế này, chắc chắn máu sẽ dính trên tay.
Nhìn Quyền Hãn Đình là biết.
Đó là lý do tại sao Tán Tán do dự.
Nhưng trong tích tắc, cậu bé đã kiên quyết đưa tay vào, bởi vì bàn tay của cậu
bé quá nhỏ và sức lực có hạn, cậu không thể chỉ dùng hai ngón tay như Quyền
Hãn Đình mà phải dùng cả bàn tay để nắm và giữ lấy miếng thịt trong lòng bàn
tay.
Dòng máu đã lạnh không tránh khỏi chảy xuống cổ tay mềm mại của cậu bé,
ngay lập tức nhuộm đỏ cổ tay áo.
Tán Tán cau mày khi nhìn thấy điều này, có một chút kinh tởm trong mắt cậu
bé.
Nhưng cậu bé đã nhịn xuống.
Cậu bé thích cho Bạch Trạch ăn hơn so với việc phải rửa tay và thay quần áo
ngay lập tức.
Ngay sau đó, vấn đề thứ hai xuất hiện.
Cậu bé không thể nói, không thể thu hút sự chú ý của chú hổ con, lo lắng nhìn
Quyền Hãn Đình, hy vọng anh có thể giúp gọi Bạch Trạch.
Thật không may, người đàn ông luôn chiều theo ý cậu bé bây giờ lại thờ ơ với
lời cầu cứu của cậu bé.
Mắt Tán Tán lộ ra mờ mịt.
Khoảnh khắc Quyền Hãn Đình tiếp xúc với ánh mắt kia của con trai mình, trái
tim anh như mềm ra.
Nhưng anh đã chọn cách phớt lờ nó.
Chờ Tán Tán cầu xin sự giúp đỡ vô ích, khi sự mờ mịt vô tận hiện lên trong đáy
mắt cậu bé, trái tim anh mãnh liệt bị đâm thủng.
Thôi, thằng bé chỉ là một đứa trẻ...
Đang lúc anh bước tới định gọi Bạch Trạch, sự mờ mịt trong mắt Tán Tán đã
giảm bớt, cậu bé không còn nhìn anh để cầu cứu nữa.
Giống như một linh hồn bị bỏ rơi, khi xác định rằng không thể cứu rỗi được
nữa, dứt khoát kiên quyết lựa chọn rơi vào sâu thẳm trong bóng tối.
Bởi vì không có gì để dựa vào, chúng ta chỉ có thể một mình tiến lên.
Giống hệt như Thẩm Loan.
Lòng Quyền Hãn Đình chợt chùng xuống, mi mắt giật giật, một dự cảm xấu nảy
lên.
Đã thấy Tán Tán cầm miếng thịt chạy đến chỗ Bạch Trạch, miếng thịt trước đó
nó còn chưa ăn xong, đang cúi đầu cặm cụi ăn, cậu bé dùng một chân đá miếng
thịt trước đó văng ra.
Đột nhiên Bạch Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ tợn.
Hành động như vậy của Tán Tán tương đương với việc đoạt thức ăn từ miệng
hổ.
Cậu bé không biết sợ hãi mà nhìn Bạch Trạch bằng ánh mắt khiêu khích, sau đó
lại lắc lắc miếng thịt trên tay.
Nhìn xem, ngay cả khi Quyền Hãn Đình không giúp cậu bé, cậu vẫn có thể thu
hút sự chú ý của chú hổ con này theo cách riêng của mình.
Bạch Trạch đã hoàn toàn bị kích thích, gầm gừ tức giận, nhe răng, hướng mặt
Tán Tán tính nhào tới...
Khóe mắt Quyền Hãn Đình như nứt ra--
"Bạch Trạch!" Anh hét khàn cả giọng.
Đó là ngăn cản, kinh sợ, cũng là cảnh báo.
Nhưng dã thú bị chọc giận, chảy trong người dòng máu của thú vương thì sẽ
không tha thứ cho bất kỳ sự khiêu khích nào, hoàn toàn không chịu sự khống
chế của con người, trong nháy mắt đã nhào đến trước mặt Tán Tán, móng vuốt
phá không...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.