Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Con trai yêu của ba, con có thích Bạch Trạch không?" Hai cha con đang đứng
trước gương soi toàn thân, vì vậy Quyền Hãn Đình có thể dễ dàng nhìn thấy Tán
Tán gật đầu.
"So với con chó ngớ ngẩn đó? Thích hổ hơn, hay thích Samoyed hơn?"
Tán Tán không thể nói, vì vậy cậu bé làm khẩu hình miệng "Quàooo".
Cậu bé thích hổ hơn.
"Tại sao? Con nghĩ Bạch Trạch dễ thương hơn à?"
Cậu bé lắc đầu.
Quyền Hãn Đình lại hỏi: "Hay là chơi vui hơn?"
Cậu bé lại lắc đầu.
Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống: "Nhưng Bạch Trạch hung dữ, không
nghe lời, sẽ cắn người, con không sợ sao?"
Tán Tán lắc đầu, trong mắt nhảy lên một tia hưng phấn, hiển nhiên lời nói của
Quyền Hãn Đình chọc thủng một chút suy nghĩ trong đầu cậu bé.
Đối với câu nói tỏ ý ghét bỏ và hạ thấp giá trị của Bạch Trạch, cậu bé không cho
là đúng.
Thậm chí Quyền Hãn Đình còn nhìn thấy bốn chữ "kiêu ngạo khó thuần" trong
đôi mắt đó.
"Con thích khiêu chiến, cho nên mới thích Bạch Trạch hơn, phải không?"
Đôi mắt của cậu bé sáng lên, rõ ràng bị nói trúng rồi.
Bỗng nhiên Quyền Hãn Đình mỉm cười, sau đột nhiên lại trở nên nghiêm túc:
"Khi lựa chọn mạo hiểm, đồng nghĩa với chấp nhận rủi ro, không chỉ bị cắn,
còn có thể chết, mặc dù như vậy, con vẫn thích nó..?"
Tán Tán không lập tức bày tỏ ý kiến của mình vì cậu bé nghe thấy chữ "chết".
Thông qua gương chiếu, Quyền Hãn Đình nhìn Tán Tán đang ngồi trên vai
mình, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, anh thấy con trai mình gật đầu.
Ngay sau đó, khóe miệng anh không ngừng nhếch lên.
"Tốt lắm — không hổ là con trai của Quyền Hãn Đình!"
Tán Tán: "?"
Quyền Hãn Đình cười lớn, Tán Tán bị lây nhiễm niềm kiêu hãnh tự phụ này,
cũng nở một nụ cười theo.
Mặc dù cậu bé cũng không biết có điều gì đáng cười cả.
Thẩm Loan đẩy cửa đi vào, cảnh cô nhìn thấy chính là có một lớn một nhỏ đang
ngây ngốc cười trước gương...
"Anh ở phòng tôi làm cái gì?" Thẩm Loan nhìn người đàn ông không nên xuất
hiện ở chỗ này.
Tán Tán đạp hai cái chân, muốn Quyền Hãn Đình đặt nó xuống.
Cha già tự nhiên đồng ý, muốn gì cho nấy.
Tán Tán rơi xuống đất đứng vững, lập tức chạy về phía Thẩm Loan, ôm lấy
cẳng chân phải của lão mẫu thân, hoàn toàn vô tội mà nhìn Quyền Hãn Đình.
Ý tứ là: Ông ấy một hai phải tiến vào, không liên quan tới con.
Quyền Hãn Đình: "..." Chân chó nhỏ không nghĩa khí!
"Kia cái gì... Quần áo của con bị bẩn, anh bèn dẫn con đi tắm rửa, thay đồ sạch
sẽ." Nói xong, sợ Thẩm Loan không tin, còn chỉ chỉ quần áo bẩn thay ra trong
một góc.
Thẩm Loan thuận thế nhìn lại, nhìn thấy vết máu, đồng tử co rụt lại.
"Là máu thỏ." Biết Thẩm Loan quan tâm con, Quyền Hãn Đình trước tiên mở
miệng giải thích.
Nhưng dù vậy, Thẩm Loan vẫn cứ không cái hoà nhã với anh: "Tại sao lại dính
máu thỏ lên?" Hơn nữa còn là vị trí cổ tay áo.
"Khụ...Vừa rồi dùng thịt tươi để thuần Bạch Trạch."
"Chính anh lăn lộn không đủ, còn muốn mang theo Tán Tán?"
"Bạch Trạch tuy rằng là anh tặng, nhưng con trai mới là chủ nhân hiện tại của
nó, anh có thể thuần, nhưng cọp con muốn nhận chủ, con có thể không ở hiện
trường sao?"
Vốn dĩ Thẩm Loan cho rằng con hổ con kia bất quá chỉ là công cụ Quyền Hãn
Đình nhằm vào Nghiêm Tri Phản, không nghĩ tới anh ta còn làm thật.
Lại thấy con trai sau khi tắm xong gò má hồng nhuận khỏe mạnh, nhắc tới Bạch
Trạch thì vẻ mặt hưng phấn thêm chờ mong, Thẩm Loan lại không muốn, cũng
không có biện pháp nhẫn tâm ngăn cản.
Rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp —
"Có thể thuần hổ, nhưng cần phải chú ý an toàn."
Đây là nói với Tán Tán, cũng là dặn dò Quyền Hãn Đình.
"Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc con trai thật tốt." Về một phen mạo hiểm lúc
trước im bặt không nhắc tới.
"Đã 12 giờ trưa, anh cần phải trở về." Nói xong, nắm tay Tán Tán rời khỏi
phòng.
Quyền Hãn Đình: "?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.