Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan cười: "Nghe giọng điệu của cô hình như không tình nguyện lắm?"
"Nếu là cô, cô có tình nguyện không?"
"Vậy là tốt rồi."
Thẩm Thương Thương: "?"
"Cô càng không tình nguyện, tôi càng vui."
"..." Có cần phải nói trắng ra như thế không?
Cuối cùng Thẩm Loan đưa ra yêu cầu gặp mặt rồi bàn lại: "... Dù xin lỗi hay bồi
tội, cứ lẻo mép thế này trong điện thoại, không phải nên gặp mặt chính mặt nói
với người bị hại mới chân thành, đúng không?"
"Người bị hại?" Đầu kia cười nhạt một tiếng, châm chọc: "Cô sao?"
Giọng điệu hùng hổ doạ người, thái độ mạnh mẽ, đâu có chỗ nào giống người bị
hại?
Nhưng —
"Tôi đồng ý gặp mặt."
Thời gian và địa điểm do Thẩm Loan quyết định.
Trưa hôm đó hẹn ở quán trà, phòng trà quen thuộc, vẫn là thủ pháp pha trà ấy,
vẫn là Thẩm Loan áp đảo, nhưng đối tượng lại không giống nhau.
Thẩm Thương Thương nhìn cô hành động nước chảy mây trôi, cuối cùng rót
gần đầy chén trà rồi mới đẩy đến trước mặt cô ta.
Sau đó, nhoẻn miệng cười, hơi giương mắt: "Nghe nói cô thích uống cà phê?"
"Cho nên, tôi có thể từ chối chén trà này không?"
"Uống hay không ở cô, chẳng lẽ tôi ấn đầu cô, éo cô uống?"
"Thủ đoạn của cô Thẩm đây cao siêu, cách thức tinh diệu, có khi có thể đấy?"
"Nếu cô nói đến mức này, tôi không động thủ chẳng phải lại khiến cô thất
vọng?" Nói xong ánh mắt thoáng chốc sắc lẹm.
Thẩm Thương Thương đề phòng, tay chân lại phản ứng trước cả não, đột nhiên
lui về sau để tránh.
Đến khi kịp phản ứng mới biết bản thân đang làm gì, cô ta lập tức cảm thấy ảo
não không thôi.
"Cô Thẩm hình như hiểu lầm tôi thì phải?" Thẩm Loan nhìn cô ta, cười như
không cười.
Nhưng nụ cười đó trong mắt Thẩm Thương Thương lại biến thành "chế nhạo".
"Cô đừng đắc ý! Lần này là tôi khinh địch, mới để cô có cơ hội xoay người."
Sau này sẽ không dễ như vậy nữa đâu!
Thẩm Loan lại nhìn thấu được suy nghĩ của cô ta, mỉm cười hỏi lại: "Cô cảm
thấy cô còn có lần sau sao?"
"..."
"Nếu cô tới xin lỗi thì nên có thái độ của người xin lỗi."
Thẩm Thương Thương nhíu mày: "Cô muốn tôi phải thế nào?"
"Đừng căng thẳng, cô cứ ngồi xuống đi đã."
"..." Khóe miệng nhếch lên.
Sau đó, cô ta thật sự ngồi xuống lại.
Thẩm Loan: "Bắt đầu đi."
"Cái gì?" Ngây ngốc.
Thẩm Loan ngồi thẳng: "Không phải xin lỗi sao? Có thể bắt đầu rồi."
"..."
"Sao, không xin lỗi?"
"..."
"Ồ, vậy là không muốn rồi." Nụ cười của Thẩm Loan nhạt dần, giọng nói lạnh
dần.
Thẩm Thương Thương vừa nghe đã biết hôm nay chỉ sợ không thể làm rồi.
Cô ta hít sâu, đứng lên, lui về sau nửa bước tạ thành một khoảng cách nhất định,
sau đó từ từ cúi đầu với Thẩm Loan rồi lại từ từ cong lưng.
Gằn từng chữ một: "Xin, lỗi!"
Không thể không thừa nhận, đây là lần xin lỗi có "ý thức" nhất mà Thẩm Loan
từng thấy.
Cô muốn "thái độ", Thẩm Thương Thương liền cho cô thấy "thái độ"; cô muốn
"thành khẩn", Thẩm Thương Thương liền cố gắng biểu hiện sự "thành khẩn".
Không cần Thẩm Loan ba lần bốn lượt khó xử rồi dạy cô ta cách làm người, đã
tự giác giải quyết mọi chuyện hoàn hảo.
Chuyện này khiến cô xem trọng Thẩm Thương Thương hẳn.
Co được dãn được, thực sự không bình thường.
Thẩm Loan không nói lời nào, cô ta vẫn luôn giữ nguyên tư thế khom lưng, bởi
vì mặt cúi xuống, không nhìn ra bây giờ vẻ mặt cô ta thế nào.
"Được rồi" Sau một lúc lâu, Thẩm Loan mở miệng: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi
của cô."
Sau đó, uống cạn chén trà trước mặt, cô muốn rời đi.
Thẩm Thương Thương khó tin: "Cô, cứ thế mà đi?"
"Nếu không thì sao? Cô còn muốn thế nào? Quỳ xuống nhận tội? Hay là để tôi
đánh một trận?"
Thẩm Thương Thương càng nghi ngờ.
Không đúng!
Cô ta đã phải lên kế hoạch cho chuyện từ trước, đã điều tra Thẩm Loan, sự tích
của người phụ nữ này ở Ninh Thành cô ta đã xem hết.
Dù chuyện máu lạnh vô tình với Thẩm Xuân Giang hay tàn nhẫn độc ác với
Thẩm Phi không khó để nhìn ra đây là người phụ nữ có tâm tư trả thù tâm rất
nặng.
Ai tát cô một bạt tai, cô sẽ trực tiếp băm nát bàn tay người đó.
Cho nên, Thẩm Thương Thương không tin chỉ bằng một câu "xin lỗi", động
mồm động mép đã có thể lừa dối cho quá khiến cô không truy cứu nữa.
"Đến tột cùng cô muốn làm gì?"
Thẩm Loan nhướng mày.
Lúc này, cô đứng, Thẩm Thương Thương ngồi, một người cúi đầu nhìn xuống,
một người chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
"Sao, hình như cô không vừa lòng với phản ứng của tôi cho lắm thì phải?"
"Không phải không hài lòng, mà cảm thấy lạ." Thẩm Thương Thương nói thẳng
không kiêng dè: "Tính cách của cô mà không lột một lớp da trên người tôi
xuống, tuyệt đối không có khả năng chịu làm hòa."
"Nghe như thể cô rất hiểu tôi?"
"Không thể nói hiểu, nhưng cũng biết một ít."
"Bởi vì..." Thẩm Loan tạm dừng hai giây, nhẹ nhàng nhếch môi: "Ai đó đã tự
cạo một lớp da cho tôi, tôi không cần của cô nữa."
Thẩm Thương Thương sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là cô đang nói cái quái gì vậy?
Phản ứng thứ hai là Thẩm Loan không nói sảng chứ.
"Ai?" Đồng tử cô ta co chặt, chắc đã có phán đoán nhưng không muốn tin hoặc
không muốn nhờ ơn.
Thẩm Loan than nhẹ, châm chọc nhìn cô ta, dường như còn thương hại: "Cô
nên nên thầm cảm ơn bản thân đã lấy được một người chồng tốt."
"Tề Trình?!"
Cười mà không nói.
Thẩm Thương Thương như được ai đó mở chốt, ánh mắt trở nên nóng nảy mà
cuồng loạn, vẻ mặt cũng ẩn ẩn sắp toi: "Anh ta đã đồng ý gì với cô? Không cần!
Tôi nói cho cô biết, tôi tự làm tự chịu, không cần anh ta hư tình giả ý!"
Thẩm Loan xoay người đi.
Cô ta không muốn cãi nhau với kẻ điên, bởi vì ngoại trừ phí nước bọt mà còn
không vui vẻ gì.
"Cô đứng lại!" Thẩm Thương Thương lại không buông tha: "Tề Trình cho cô
những gì, tôi trả gấp đôi!"
"Gấp đôi? A... Chỉ sợ cô không trả nổi."
"Chỉ cần cô nói ra, tôi sẽ nghĩ mọi cách để trả cô."
Thẩm Loan ý cười không thay đổi: "11% cổ phần Đỉnh Phong, đây là thứ anh ta
trả tôi, cô có 22% sao?"
Thẩm Thương Thương cứng đờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.