Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Đỉnh Phong là công ty kinh doanh thực phẩm đông lạnh lớn nhất Kinh Bình,
cũng là gà mái đẻ trứng vàng nhất trong tay Tề Trình.
Mà Thẩm Loan mở miệng muốn số cổ phần của anh ta, càng thần kỳ hơn là đồ
ngu xuẩn Tề Trình lại đồng ý?!
"Cảm thấy không thể hiểu nổi?"
"Cô uy hiếp anh ta?"
Thẩm Loan mỉm cười: "Cô đang coi thường tôi hay coi thường chồng cô vậy?"
"Anh ta cứ vậy đồng ý rồi?" Thẩm Thương Thương trừng lớn mắt.
"Vì để bồi tội thay cô, chủ tịch Tề thật hào phóng."
Tề Trình là thương nhân, không phải nhà từ thiện.
Mà thương nhân giỏi nhất không là "tính toán tỉ mỉ", mà ghét nhất là "lui bước
làm lợi".
Nhưng Tề Trình thật sự đã làm vậy.
Anh ta tìm Thẩm Loan, không lãng phí miệng lưỡi tranh luận ai đúng ai sai,
cũng không oán hận thể hiện bất cứ bất cứ gì, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề
hỏi Thẩm Loan muốn gì.
Dứt khoát đưa dao cho kẻ địch để lột da mình.
Tất nhiên, Thẩm Loan cũng không thủ hạ lưu tình.
Hai bên từ lúc gặp mặt đến lúc thỏa thuận, cuối cùng Tề Trình rời đi, toàn bộ
quá trình không quá nửa tiếng.
Lúc Thẩm Thương Thương rời đi, cả người như mất hồn.
Đến khi cô ta về đến nhà, Thẩm Kiêm Gia đã nhận được điện thoại sẽ không
truy cứu nữa của sinh học Thanh Lam.
"... Chị."
"Em làm sao vậy?" Bây giờ cô ta mới phát hiện ra sắc mặt Thẩm Thương
Thương không đúng.
"Em đã bảo chị không được nói cho Tề Trình biết, vì sao không nghe lời?"
"Nói với Tề Trình? Chị không nói mà... Đợi đã, ý của chị là Tề Trình đã biết?"
Thẩm Thương Thương nhíu mày: "Không phải chị?"
"A... thời gian ngắn như vậy, chị muốn mà kịp được sao?"
Thế làm sao mà anh ta lại biết?
"Thương Thuơng, đến giờ em vẫn chưa rõ sao?"
"Rõ cái gì?" Vẻ mặt cô ta mờ mịt.
"Tề Trình yêu em, anh ấy để tâm đến em nhiều hơn em nghĩ nhiều, cho nên em
vừa xảy ra chuyện, anh ấy lập tức biết ngay."
"Tề Trình? Anh ta yêu em?" Hai mắt càng mờ mịt hơn trước, còn cả thất thố.
"Vấn đề này em đi mà hỏi anh ấy."
Thẩm Thương Thương lắc đầu: "Không thể nào...Bị chị chỉ liên hôn, căn bản
không có tình yêu..."
Trước khi kết hôn cô ta và Tề Trình chỉ mới gặp nhau đúng một lần, đã thế còn
không vui vẻ gì.
Tuy rằng sau khi kết hôn Tề Trình đối xử với cô ta không tồi, nhưng cũng chỉ do
bản thân anh ta được giáo dục đàng hoàng. Một người đàn ông ôn nhuận như
ngọc đối tốt với cô ta chỉ là xuất phát từ lễ phép, không phải thích cũng chẳng
phải yêu.
Thẩm Thương Thương vẫn luôn tin điều này và cũng vô cùng chán ghét.
Tề Trình trong cảm nhận của cô ta chỉ gắn liền với hai từ "dối trá" và "giả
thiện".
Cô ta không muốn giả vờ là một đôi vợ chồng yêu thương nhau cho thiên hạ
xem, chỉ nhắm mắt làm ngơ Tề Trình, thường ở nhà nhà họ Thẩm hoặc ở trong
căn chung cư của mình, tóm lại, cô ta không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với
người chồng trên danh nghĩa của mình.
Còn nếu có ai đó nhắc đến Tề Trình với cô ta, cô ta sẽ không kiềm chế được nổi
điên.
"Tất cả mọi người đều thấy rất rõ, chỉ có em tự lừa mình dối người. Tề Trình là
con trời, nếu không phải thích em, có tình cảm với em, sao có thể đòng ý liên
hôn? Nếu không phải có thể chịu đựng em vô điều kiện, lại không nỡ ra tay
quản, sao có thể trơ mắt nhìn em lượn lờ ở các quán bar, làm xằng làm bậy?"
"Anh ấy bao dung nhẫn nhịn lại bị em coi thường, anh ấy cho em thoải mái em
lại lấy cớ, Thẩm Thương Thương em luôn nói chị nghiêm khắc với em, nhưng
những người không nghiêm khắc thì em lại coi như không thấy, không nhìn ra,
không phải rất buồn cười sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.