Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Rõ ràng mỗi câu mỗi từ miệng Thẩm Kiêm Gia cô ta đều hiểu, nhưng ghép lại
thành câu lại hoàn toàn không rõ.
Nếu không phải thích em, có tình cảm với em...
Tề Trình, thích cô ta?
Gương mặt Thẩm Thương Thương mơ màng.
...
Tòa nhà Hoàn Vũ, trước bàn lễ tân tầng 1.
"Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?"
"Tôi..." Thẩm Thương Thương không biết vì sao mình lại đến đây, nhưng đợi cô
ta có phản ứng thì đã ở đây rồi.
Hít sâu, đúng rồi, cô ta đến tìm đáp án.
"Tôi tìm Tề Trình."
"Tìm chủ tịch Tề?!" Lễ tân hơi kinh ngạc: "Xin hỏi ngài tên gì?"
Cô ta định lấy lịch làm việc ra kiểm tra xem đã hẹn trước chưa.
"Thẩm Thương Thương."
"!"
Cô ta tưởng đối phương không nghe rõ, lại nhẫn nại lặp lại lần nữa.
"Bà, bà Tề! Xin lỗi, tôi không nhận ra ngài, thật sự xin lỗi." Nói xong khom
lưng cúi người: "Bà tìm chủ tịch Tề đúng không ạ? Mời bà đi bên này, cái đầu
tiên bên trái là thang máy lên thẳng phòng chủ tịch, bà dùng vân tay ở chỗ cảm
ứng là có thể sử dụng."
"Vân tay?" Thẩm Thương Thương nhướng mày.
Thang máy chuyên dụng của Tề Trình sao lại có vân tay của cô ta?
"Đúng vậy. Thang máy này chỉ có hai người có quyền sử dụng, một người là
chủ tịch Tề, người còn lại chính là bà."
Thẩm Thương Thương dằn sự nghi ngờ trong lòng xuống, dựa theo lời của lễ
tân ấn vân tay vào ô cảm ứng, sau đó, cánh cửa kim loại mở ra, cô ta đi vào,
không cần phải ấn bất cứ phím nào, trực tiếp lên trên.
Đến tầng cao nhất, dừng lại, tinh tinh —
Cửa mở ra.
Thẩm Thương Thương vừa nhấc mắt đã thấy Tề Trình chờ bên ngoài, lúc nhìn
thấy cô ta, mặt mày thanh tú nở nụ cười tươi rói.
"Thương Thương, sao em lại tới đây?"
"Không chào đón hả?" Cô ta lạnh mặt đứng trong thang máy, thể hiện rõ ràng
nếu anh ta dám gật đầu cô ta sẽ đi luôn.
"Sao thế được chứ?" Người đàn ông bật cười, duỗi tay về phía cô ta: "Ra đây
đi."
Lần đầu tiên Thẩm Thương Thương quan sát cảm xúc trong mắt người đàn ông
này, cô ta phát hiện ra... bản thân hình như thật sự đã xem nhẹ rất nhiều, ví dụ
như vừa rồi lúc anh ta nhìn thấy mình.
Giống hành tây, chỉ cần lột hết lớp vỏ xuống là có thể thấy trái tim.
Nhưng cô ta lại không muốn lột.
Một chút cũng không muốn.
Đôi mắt sẽ bị cay chảy nước mắt, dáng vẻ đó nhất định cực kỳ xấu!
"Sao anh biết tôi ở trong thang máy?" Xem nhẹ bàn tay đang duỗi ra của người
đàn ông, cô ta bước ra khỏi thang máy.
Anh ta không làm chủ tịch cho đàng hoàng, ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì
làm chạy ra thang máy làm gì?
"Lúc em ấn vân tay, anh đã nhận được nhắc nhở rồi." Tề Trình tự nhiên thu tay
lại, khuôn mặt không hề khó xử.
Có lẽ ngay từ đầu đã biết sẽ thế, nhưng thói quen là thứ đáng sợ.
Thẩm Thương Thương càng lạnh nhạt anh ta, anh ta càng thích, làm sao bây
giờ? Chính bản thân Tề Trình cũng không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta đuổi theo, sóng vai đi cùng với người phụ nữ.
Sau đó, mạnh mẽ nắm tay cô ta: "Lần đầu tiên em tới, không quen nên để anh
dẫn đường."
Thẩm Thương Thương không biết nghĩ đến cái gì, đang muốn giãy giụa tự
nhiên ngừng lại, để kệ anh ta nắm.
Tề Trình thụ sủng nhược kinh, vô cùng kinh ngạc.
Quãng đường ngắn ngủn chưa đến một phút, lòng bàn tay anh ta đã bắt đầu đổ
mồ hôi, nhớ ra thói quen thích sạch sẽ của Thẩm Thương Thương, tuy không
muốn, nhưng vẫn chủ động buông tay cô ta ra.
Đúng lúc này hai người đã đi đến trước cửa văn phòng, Tề Trình nương động
tác đẩy cửa để thả tay ra cũng không đột ngột.
"Thương Thương em ngồi đi, muốn uống gì? Để anh bảo thư ký mang vào."
"Không cần. Hôm nay tôi tới là có việc muốn hỏi anh."
Tề Trình có chút kinh ngạc: "Chuyện gì? Em nói đi."
Thẩm Thương Thương nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh hơi lạnh nhạt, nhưng lại
khiến cản người Tề Trình nóng ran.
Đã bao lâu rồi cô ấy không nhìn mình như vậy?
Một tuần? Một tháng?
Không, suốt một năm.
Từ khi cô ta thích ở bên ngoài, từ chối về nhà với anh ta, hai người không cơ
hội ngồi nói chuyện, ăn bữa cơm với nhau.
Cặp vợ chồng vừa thân vừa xa.
Nhưng anh ta lại chưa từng được trải qua cảm giác "thân", chỉ được nếm vị
chua của "xa".
Thẩm Thương Thương: "Vì sao lại giúp tôi chuyện sinh học Thanh Lam?"
"Thương Thương, chúng ta là vợ chồng."
"Trên danh nghĩa." Cô ta bổ sung.
Người đàn ông tức giận: "Em biết không phải, chúng ta từng có —"
"Câm miệng."
"Vốn dĩ chính là..." Anh ta nhỏ giọng nói thầm.
Tề Trình chiều cô ta, nhưng suy cho cùng không phải Liễu Hạ Huệ, chuyện vợ
chồng nên làm, bọn họ đã làm.
Lúc anh ta cho rằng họ cứ luôn thuận lợi như vậy đến khi đầu bạc răng long,
Thẩm Thương Thương đột nhiên bắt đầu trốn tránh anh ta, từ chối gặp mặt, tìm
đủ các loại lý do để không về nhà.
Thậm chí còn bỏ ra cả đống tiền để nuôi trai trẻ ở câu lạc bộ Bạch Long.
Lúc ấy anh ta tức giận muốn giết người, thiếu chút nữa đã hạ lệnh, nhưng trợ lý
đã khuyên anh ta, cũng cho anh ta xem camera giám sát, chứng cứ thuyết phục
Thẩm Thương Thương chỉ đơn thuần ngồi cùng phòng nói chuyện với người
đàn ông, ngay cả tay cũng chưa từng nắm.
Lúc ấy Tề Trình mới bình tĩnh lại.
Sau đó quả nhiên như trợ lý đã điều tra, Thương Thương của anh ta chỉ tùy
hứng chút, ham chơi chút chưa vượt quá giới hạn.
Đây mới là nguyên nhân căn bản mà Tề Trình cam tâm tình nguyện chịu đựng
để mặc cô ta làm ra những chuyện đó.
Anh ta nghĩ, Thương Thương là một chú chim, yêu thích được tự do bay lượn,
vậy thì anh ta sẽ tạm thời mở lồng sắt để cô ta bay, đến khi mệt rồi, tất nhiên sẽ
bay về.
Còn bên ngoài biết bao người nói anh ta mọc thêm sừng, Tề Trình không để
bụng.
Từ đầu đến cuối anh ta chỉ quan tâm duy nhất mình Thương Thương!
...
Dù hai người họ ngồi hơi xa nhau, nhưng Thẩm Thương Thương vẫn có thể
cảm nhận được rõ ràng sự kích động và nóng bỏng trong mắt người đàn ông.
Cô ta hơi mất tự nhiên quay đầu đi, để lại cho đối phương một nửa mặt lạnh
lùng.
"Tôi biết Đỉnh Phong là tác phẩm đầu tư anh đắc ý nhất..."
Năm đó Đỉnh Phong chỉ là một nhóm sinh viên đánh bậy đánh bạ cùng nhau
gây dựng sự nghiệp, chính Tề Trình là người đã nhìn ra được tài năng của họ
sau đó đầu tư tài chính cũng như tích cực đưa ra quyết sách.
Anh ta mất 5 năm mới dẫn dắt nhóm nhỏ ấy trở thành công ty lớn như hôm nay,
mắt thấy sắp đưa ra được thị trường, không thể tính được 11% cổ phần ban đầu
giờ đây sinh ra bao lợi ích, không ai đánh giá được.
Mà Thẩm Loan cũng thật sự tàn nhẫn, vừa mở miệng đã xẻo mất miếng thịt béo
nhất trên người Tề Trình.
"... Xin lỗi, tôi đã khiến anh chịu tổn thất nghiêm trọng." Thẩm Thương Thương
rũ mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.