Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Cô muốn thành ý gì?"
Thẩm Loan híp mắt, đổ người về trước: "Lúc trước, ai giật dây bắc cầu cho ba
con Thẩm Xuân Hòa?"
Mí mắt người đàn ông giật mạnh, sau một lúc lâu: "... Là tôi."
"Ha, xem ra ông Thẩm không muốn nghiêm túc trả lời câu hỏi này của tôi."
"Tôi thừa nhận là tôi, hỏi tới cùng còn có ý gì chứ?"
"Tất nhiên là có." Thẩm Loan kinh ngạc: "Chính cái gọi là, oan có đầu, nợ có
chủ, ông muốn làm người tốt, nhưng tôi không muốn làm người xấu."
"Cô!"
"Để tôi đoán thử nhé, ông Thẩm nguyện ý đội cái mũ bẩn này lên cũng muốn
bảo vệ, chắc chắn là người thân nhất. Hai chị em Thẩm Kiêm Gia và Thẩm
Thương Thương ba năm trước chắc còn chưa chạm vào được quan hệ "huyết
ngục", vậy thì cũng chỉ có ngài... và vợ ngài."
Thẩm Xuân Lâm thở đứt quãng, bỗng chốc cười khổ: "... Hóa ra cô đã sớm
biết."
"Xem ra, tôi đoán đúng rồi, thật sự là vợ ngài."
"Lúc ấy bà ấy cũng không biết ngọn nguồn, chỉ là thấy Thẩm Xuân Hòa đáng
thương, Thẩm Phi bất hạnh cũng khiến người ta đau lòng, cho nên mới giúp giật
dây, bà ấy không cố ý..."
"Trên toà, kẻ giết người nào mà không nói với thẩm phán anh ta không cố ý,
ông cảm thấy cuối cùng thẩm phán có phán tội anh ta không?"
Thẩm Xuân Lâm á khẩu không trả lời được.
Thật lâu sau: "... Nếu chuyện đã xảy ra, cô cũng đoán được là ai, tôi cũng không
cãi lại, cho nên, cô muốn gì?"
Ông ta hỏi, cô muốn gì...
Không giảo biện, không giãy giụa, hứa suông lấy lợi, đền bù kịp thời, đây mới
là cách làm của người thông minh.
Hoá ra Thẩm Thương Thương có mắt biết tình thế là có nguyên nhân cả!
"Ông Thẩm muốn che chở cho vợ không có gì đáng trách, tất nhiên tôi cũng sẽ
không gây khó dễ một người đàn bà vô tình làm sai..."
Thẩm Xuân Lâm nghe đến đó, thở nhẹ một hơi không thể phát hiện ra.
"Nhưng..." Lại nghe Thẩm Loan chuyển giọng: "Phàm là những chuyện phải trả
giá đắt đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng
với điều kiện ông phải giúp tôi một chuyện."
Người đàn ông nheo mắt: "Chuyện gì?"
Thẩm Loan nhếch môi, cười đến ý vị thâm trường...
Nửa tiếng sau, Thẩm Xuân Lâm rời đi.
Chỉ thấy khuôn mặt ông ta âm trầm, ngồi vào xe, dặn dò tài xế: "Đến công ty."
...
"Đi rồi?" Lệ Hiểu Đàm nhìn cửa lớn.
Thẩm Loan ngửa đầu uống cạn ngụm trà cuối cùng, giọng nói chắc chắn: "Đi
rồi."
"Vậy hai người có đạt được thỏa thuận không?"
"Ông ta nghĩ thông thì thỏa thuận xong; nghĩ không thông thì không xong."
Lệ Hiểu Đàm dọn trà cụ, bỏ vào khay trà, chuẩn bị mang đi rửa sạch: "Nghe
không hiểu, cũng lười hiểu..."
Thẩm Loan hơi mỉm cười, nghe không hiểu mới tốt.
...
Sau khi Samoyed bị Bạch Trạch của Quyền Hãn Đình cắn chết, Nghiêm Tri
Phản không xuất hiện nữa.
Không ngờ sáng sớm nay lại thấy anh ta.
"Cô Thẩm, người này muốn xông vào." Vệ sĩ không ngăn được trèo chó muốn
trèo tường, chẳng lẽ còn không ngăn được một người sống sờ sờ?
Thẩm Loan giơ tay.
Vệ sĩ thấy thế, đồng loạt lui ra.
Nghiêm Tri Phản sửa sang lại áo vest, vẻ mặt thản nhiên, giống như người vừa
bị chặn ngoài cửa, tình cảnh khó xử không phải anh ta.
"Loan Loan, lại gặp nhau rồi."
"Haizz, cậu Nghiêm cứ gọi tôi là cô Thẩm đi, dễ nghe hơn."
"Em không thấy" Anh ta nâng bước tới gần: "Loan Loan thân mật hơn sao?"
"Có, cho nên không thích hợp."
Anh ta cười: "Nhưng anh lại thấy thích hợp."
Vẻ mặt Thẩm Loan không đổi: "Cậu Nghiêm không phải đến tìm chó nữa chứ?"
"Không phải. Anh tìm em."
"Ồ? Có việc?"
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, đồng tử lóe sáng: "Anh thích em, anh muốn
theo đuổi em."
Thẩm Loan vô cảm.
"Sao, không tin? Anh tưởng ý đồ này dù là trước kia hay hiện tại anh đã biểu đạt
rất rõ ràng rồi chứ."
"Rất rõ ràng, nhưng tôi cũng muốn nói rõ ràng cho anh hiểu — không thể nào."
"Trên đời này không có gì là không thể, chỉ có người không cố gắng."
"Vậy cậu Nghiêm chắc cũng đã nghe qua câu, cố gắng không nhất định sẽ thành
công."
"Có thành công hay không, phải dùng kết quả để nói chuyện."
Thẩm Loan: "Nhưng trong chuyện này, tôi có quyền tuyệt đối, không phải sao?"
Tôi muốn anh thành công, anh có thể thành công; tôi muốn anh thất bại, anh
cũng chỉ có thể thất bại.
"Đúng vậy, cô Thẩm là người cầm dao" Vẻ mặt Nghiêm Tri Phản không đổi:
"Bây giờ cái mạng nhỏ này của anh nằm trong tay em, quyền sinh sát tùy em
quyết định. Không thành công thì xả thân."
"Anh đang uy hiếp tôi sao?"
"Không, anh đang bày tỏ tình yêu với em."
Thẩm Loan: "..." Suýt nữa cô nôn sạch bữa cơm tối qua.
Nếu nói mãi không hiểu thì không cần phí nước bọt với loại người này nữa.
Coi xoay người đi.
Nghiêm Tri Phản muốn đuổi theo, nhưng bị vệ sĩ như ở đâu biến ra ngăn lại:
"Thưa anh, mời tự trọng!"
Anh ta không miễn cưỡng nữa, chỉ hét to với bóng lưng ấy: "Thẩm Loan —kiếp
này em chỉ có thể là của anh!"
Không giống người trẻ tuổi tuyên ngôn tình yêu, ngông cuồng cường điệu; mà
là lời tuyên cáo nắm chắc phần thắng.
Ánh mắt Thẩm Loan cứng lại, nhưng bước chân không dừng lại.
Có phải đàn ông đều thích mạnh miệng như vậy?
Cô vĩnh viễn không thuộc về bất cứ ai, Nghiêm Tri Phản cũng thế, Quyền Hãn
Đình cũng vậy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.