Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan: "Điều tra!"
Miêu Miêu nghiêm mặt.
"Tôi sẽ dặn Nhị Tử và Tam Tử phối hợp với hai người, mặt khác, điều tra tất cả
các sản nghiệp thuộc sở hữu của chúng ta một lượt xem có phát sinh chuyện
tương tự hay không."
"Ngài nghi ngờ..."
"Đã có người muốn làm phật sống, thành công rồi sao để họ thiếu cân thiếu lạng
được? Tất nhiên phải đào được cả gốc lẫn rễ mới ca công tụng đức được."
Cả câu nói không có lấy một từ mang nghĩa xấu, nhưng Miêu Miêu nghe mà
lạnh cả cổ, mồ hôi lạnh ứa ra.
...
Sáng sớm.
"Tán Tán, ăn sáng thôi." Lệ Hiểu Đàm tìm một vòng, lại không thấy người.
Nghĩ nghĩ, đi ra sân cỏ tìm người.
Vừa nhìn, quả nhiên ở chỗ này!
Thằng bé đang lấy một miếng thịt tươi đút cho hổ ăn.
Bạch Trạch nhe răng nhếch miệng ngậm một phát, lại không hề đụng tới chủ
nhân.
Nửa tháng trước, Lệ Hiểu Đàm còn từng bị cảnh này dọa cho chết vía, bây giờ
thấy nhiều thành quen rồi.
Chỉ trừ...
Con hổ này hình như là giống lớn, mỗi ngày mỗi khác, bây giờ còn nặng hơn cả
Tán Tán.
Lệ Hiểu Đàm đứng từ xa, không dám tới gần, cô ta vẫn... chỉ nên nhìn thôi.
Đừng tưởng bây giờ Bạch Trạch ngoan như vậy, trừ Tán Tán ra, ngườ khác chỉ
cần đến gần nó sẽ trở mặt trong nháy mắt, không chỉ khẽ gầm cảnh cáo, còn nhe
răng, như kiểu giây tiếp theo sẽ xông lên tấn công người.
Có một lần, Thẩm Loan tới gần nó, nó cứ vậy, kết quả bị Tán Tán đưa mắt cảnh
cáo, lần sau Thẩm Loan đến gần hơn chút nữa, nó không biểu hiện ý đồ công
kích mãnh liệt như vậy nữa.
Rất nhiều lúc Lệ Hiểu Đàm thậm chí nghĩ, con hổ này có thể nghe hiểu tiếng
người sao?
Không, nói đúng ra, chỉ có Tán Tán.
Nhưng Tán Tán lại không nói!
Chờ ăn hết cả thùng thịt tươi, Tán Tán mới đi về phía Lệ Hiểu Đàm.
Vươn tay, trên mặt còn dính máu của thịt, vẻ mặt ghét bỏ, mày nhỏ xoắn tít.
Lệ Hiểu Đàm ngầm hiểu: "Đi thôi, dẫn con đi rửa tay."
Tán Tán không nhúc nhích.
"Được được được, không rửa tay, đi ắm rửa, đổi quần áo sạch, được chưa?"
Cậu bé gật đầu, lúc này mới đi theo cô ta.
Lệ Hiểu Đàm: "..." Thói sạch sẽ này không biết di truyền từ ai, Thẩm Loan cũng
không vậy mà...
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Loan muốn ra cửa, hỏi Tán Tán: "Muốn đi cùng
không?"
Cậu bé gật đầu.
Thẩm Loan bế bé đặt vào ghế sau, nói với Tam Tử đang ngồi ghê lái: "Đi thôi."
Đến sinh học Thanh Lam trước, Thẩm Loan là cổ đông lớn nhất nên phải có mặt
trong cuộc họp cổ đông.
Lý Phục chủ trì, Miêu Miêu ghi chép, bởi vì nhân viên đơn giản, nghiệp vụ
mạnh, ít thủ tục phức tạp trình tự và thứ vụn vặt, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc
cũng không đến 50 phút, chủ yếu định giá thuốc mới và các kênh tiêu thụ.
Sau khi chấm dứt, Miêu Miêu đi theo sau Thẩm Loan khoảng nửa bước: "Công
ty kiến trúc mới đã điều tra được một tuần, lần này chúng ta không chỉ tra xét
tài sản của đối phương cả trong và ngoài nước, tìm hiểu cả tình hình kinh
doanh, bao gồm từng công trình, danh tiếng trong nghề, vân vân."
"Có thể bảo đảm không vấn đề gì không?"
"Có thể!"
"Rất tốt"
"Vậy..." Miêu Miêu châm chước: "Muốn đến công trường xem không? Nền đã
làm xong."
Thẩm Loan nhìn thời gian, còn sớm.
"Vậy đi xem đi."
Hai mươi phút sau, xe ngừng trước công trường.
Tam Tử ôm Tán Tán, Thẩm Loan và Miêu Miêu đi phía trước: "Đây là tòa nhà
văn phòng trong bản vẽ, đối diện là phòng triển lãm..."
Tuần tra một lúc, người phụ trách công trường của công ty kiến trúc mới chạy
chậm tới, vì giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng cho hai người.
Nhìn ra được có chút tài năng.
Tổng thể mà nói coi như vừa lòng.
Sau khi chấm dứt, Miêu Miêu rời đi, về công ty.
Thẩm Loan mang theo Tán Tán đến trung tâm thương mại, mua quần áo, đồ cũ
đều chật hết rồi.
Tam Tử cũng đi theo.
Trong lúc lượn lờ, cậu bé muốn đi toilet, Tam Tử dẫn bé đi, Thẩm Loan ngồi
một chỗ chờ.
Qua mười lăm phút, hai người vẫn chưa quay lại.
Thẩm Loan nhíu mày, đứng dậy đi tìm.
Còn chưa tới toilet đã nghe thấy tiếng khóc thút thít nhỏ và... tiếng đánh nhau!
Ánh mắt cô chùng xuống, bước nhanh hơn.
Rất nhanh đã nhìn thấy hai bóng người đang đánh nhau trong toilet, anh một
quyền, tôi một chân, đánh túi bụi.
Mà bên cạnh, có một bé trai một bé gái đang bình tĩnh xem đánh nhau.
Bé trai đó không thể nghi ngờ chính là Tán Tán.
Tính khí nóng nảy của Tam Tử mấy năm nay đã thu bớt rất nhiều, ngày thường
luôn có thói quen để mặt lạnh khiến người khác kinh sợ, rất ít khi tự mình động
thủ.
Bây giờ như vậy thật lạ.
Mà càng lạ hơn người đang đánh nhau với anh ta thế mà lại là một người phụ
nữ, vóc dáng tinh tế lại linh hoạt như hồ ly.
Dùng sự khéo léo mượn lực vẫn có thể bất phân thắng bại với Tam Tử, có thể
thấy được thực lực không tầm thường.
"Đủ rồi!" Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng.
Tam Tử dừng động tác, lại bị đối phương nhìn ra sơ hở, nhân cơ hội đánh mạnh
một quyền.
Ánh mắt Thẩm Loan lạnh dần, trực tiếp ở sau lưng ra tay với người phụ nữ.
Ý thức được nguy hiểm tới gần, người phụ nữ theo bản năng quay đầu lại,
Thẩm Loan đột nhiên không kịp đề phòng nhìn thấy mặt cô ta, ngay sau đó hai
mắt ngạc nhiên mở lớn: "A Li?!"
Người phụ nữ thoáng chốc không công kích nữa, Tam Tử cũng thu tay lại.
Vì vậy Thẩm Loan càng tin bản thân không nhận lầm, người phụ nữ trước mắt
này chính là người đẹp vệ sĩ năm đó đi theo Tống nhị gia Tống Cảnh!
Đã từng, Thẩm Loan xung đột với cô ta, sau đó lại cùng đi dạo phố, cũng coi
như quen biết.
"... Thẩm Loan?"
"Sao cô lại ở Kinh Bình?" Nếu cô nhớ không lầm, hang ổ của Tống Cảnh ở
phương nam mà!
Nghiêm Tri Phản đến đột ngột, đi cũng dứt khoát.
Lắc lư một chuyến chỉ để chính thức thông báo với Thẩm Loan, biểu đạt ý
muốn theo đuổi.
Lúc sau, không xuất hiện nữa.
Quyền Hãn Đình cũng như biến mất, không mượn danh nghĩa "thuần hổ" để ăn
vạ biệt thự.
Cứ thế, Thẩm Loan được yên tĩnh một thời gian.
Vào một ngày, Miêu Miêu đến để báo cáo công việc.
Tròng phòng làm việc, Lệ Hiểu Đàm bưng trà lên rồi lui ra ngoài, còn không
quên tiện tay đóng cửa lại.
"Ngồi đi."
Sau khi Miêu Miêu ngồi xuống, lấy giấy tờ ra: "Đây là lô thuốc mới sản xuất và
danh sách các đại lý đã ký hợp đồng, nếu không có vấn đề gì, ngài vào đằng
sau."
Trong lúc cô ấy nói, Thẩm Loan cũng lật xem, sau khi xác định không có vấn
đề, đặt bút ký tên.
"Còn nữa, còn một việc, tôi và Lý Phục đều không chắc..."
Thẩm Loan nhướng mày: "Nói."
"Năm đó, sinh học Thanh Lam trên bờ vực phá sản, lúc chúng ta tiếp nhận, đã
từng phát sinh tranh cãi, không biết ngài còn ấn tượng không?"
"Nhớ rõ."
Lần đó không ầm ĩ như lần này, nhưng nguy hiểm hơn gấp mười lần.
Bởi vì liên lụy đến chuyện tranh chấp bến tàu với thế lực ngầm, không biết đối
phương từ đâu mà biết được tin người thu mua sinh học Thanh Lam và người
đứng sau bến tàu Trát Mã là cùng một người, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đối
phương thẳng tay với sinh học Thanh Lam.
Lúc ấy là thời kỳ thu mua quan trọng, cũng là thời điểm yếu nhất, sinh học
Thanh Lam thiếu chút nữa không vượt qua được.
Ngay lúc chuỗi tài chính bị đứt gãy, đối phương ra lệnh lấy mạng Thẩm Loan
thì lão đại bên đó lại đột phát bệnh hiểm nghèo, chết trong nhà vệ sinh công
cộng.
Bấy giờ Thẩm Loan mới có cơ hội thở dốc, sau đó phấn khởi phản kích, cuối
cùng đối phương toàn quân bị diệt, từ đó mai danh ẩn tích.
"Sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
"Bởi vì" Miêu Miêu dừng lại: "Trong quá trình xử lý chuyện lần này, tôi và Lý
Phục vô tình tra được vài chuyện, cái chết năm đó của Lương Quân có lẽ...
không phải ngẫu nhiên."
Thẩm Loan híp mắt: "Có ý gì? Nói rõ ràng."
"Năm đó Lương Quân chết vì bị bắn tỉa, không phải bệnh tim. Tôi nghi ngờ,
năm đó có người âm thầm giúp chúng ta, giống như chuyện lần này, dư luận dẫn
đường, như... có một bàn tay vô hình xoay chuyển thế cục theo hướng có lợi
cho chúng ta..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.