Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Hơn nữa, cô so với trước đây" Thẩm Loan dừng một chút: "Rất khác."
Năm đó, A Li có mái tóc xoăn, đôi môi quyến rũ, đứng sau lưng Tống Cảnh như
một "mỹ nhân rắn".
Có thể là một thân yêu mị, nhưng cũng có thể một kích mất mạng.
Vừa là hoa, cũng là đao.
Nhưng trước mặt cô...
Mái tóc đen dài buông xuống ngoan ngoãn sau lưng, chiếc áo len lanh phối
cùng chiếc váy màu be sạch sẽ và mới mẻ, giữa lông mày và đôi mắt của cô ta
ẩn chứa một nét dịu dàng.
Vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng không có tính công kích, có cũng chỉ có dáng điệu
uyển chuyển khéo léo.
Đi trên đường phố, liếc mắt nhìn qua, cô ta chỉ là một người phụ nữ bình
thường lớn lên khá xinh đẹp thôi.
A Li nghe xong, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, cô ta không nhanh không
chậm: "Con người ta sẽ luôn thay đổi, cô cũng khác trước rất nhiều."
"Khác chỗ nào?"
"Xinh đẹp hơn, cũng kiên định hơn, sống là chính mình hơn."
Ba năm trước, dù Thẩm Loan có đi đâu cũng không thể thoát khỏi ba chữ
"Quyền Hãn Đình", giờ đây, cô đã nhảy ra khỏi vòng bảo vệ của người đàn ông
này, ở trong mưa gió lễ rửa tội. Dần dần từ cây con phát triển thành cây lớn thật
sự, vẫn đang hấp thụ chất dinh dưỡng và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô đã trở thành dáng vẻ mà A Li muốn -
Khí phách hăng hái, đồng thời cũng đủ mạnh mẽ.
"Tấn Lê..." Cô ấy nói, "Tên hiện tại của tôi."
Thẩm Loan khẽ gật đầu: "Nghe hay hơn A Li."
"Phải không? Tôi cũng nghĩ vậy."
Giây tiếp theo, Tấn Lê khẽ thu nụ cười, đôi mắt cô rơi xuống trên mặt Tam tử,
nói với Thẩm Loan: "Người của cô?"
"Sao, chọc gì đến cô à?"
Cười lạnh một cái: "Chọc tôi cũng không sao, xuống tay với trẻ con cũng lại là
vấn đề khác, đúng không?"
Tam tử đột ngột nhíu mày, nhưng không hề mở miệng giải thích.
Sau đó Thẩm Loan mới để ý rằng bên cạnh có một cô bé, thấp hơn Tán Tán một
chút, đôi lông mày thanh tú, khi nhìn cô cũng không hề hoảng sợ và sợ hãi, cô
bé chớp chớp đôi mắt to như thể đang tò mò về mọi thứ trước mắt.
"Con gái của cô sao?"
"Ừ."
Thẩm Loan mỉm cười đi tới, ngồi xổm trước mặt cô bé: "Cô bé xinh đẹp, con có
thể nói cho dì biết tên con là gì không?"
"Hoan Hoan!"
"Tên nghe rất hay."
Cô bé cười rộ lên, có chút ngại ngùng, đôi má đỏ đỏ như hai quả táo nhỏ.
"Vậy thì chú này vừa rồi..." Thẩm Loan chỉ vào người Tam tử: "Đã làm gì con?"
"Bắt bắt!" Giọng trẻ con vang lên.
Thẩm Loan nhướng mày: "Anh ta bắt con?"
"Ừ!"
"Bắt ở đâu? Cho dì xem được không?"
Cô bé duỗi hai tay, làm ra tư thế muốn ôm.
Thẩm Loan trực tiếp ôm cô bé lên, "Là thế này sao?"
"Không phải... Là bắt bắt..."
Cô túm lấy quần áo của cô bé, tương tự với xách lên.
Quả nhiên là -
"Bắt bắt! Bắt bắt!" Cô bé khá phấn khích, tay chân còn thích thú mà khua khua.
Thẩm Loan ôm cô bé vững vàng, đặt cô bé xuống rồi quay sang nhìn Tấn Lê.
Người sau cau mày: "Nhưng tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc."
Thẩm Loan cũng không cố gắng tìm đáp án từ cô bé nữa. Vừa rồi chỉ là cô
muốn nhân cơ hội ôm cái bánh bao sữa nhỏ này thôi.
"Tam tử, anh nói đi."
"Vâng..."
Anh ta mang Tan Tán đi toilet, lúc anh chuẩn bị đi ra thì đụng phải một cô bé
nghiêng ngả lảo đảo xông vào WC nam.
Lúc ấy còn có người đàn ông khác, đang dùng bồn đi tiểu bên ngoài, không có
khoang.
Tam tử nghĩ nghĩ, liền thuận tiện ôm cô bé ra ngoài. Anh ta nghĩ là "ôm", nhưng
lại biến thành "xách". Hơn nữa, Tam tử không ưa nhìn, thường trưng khuôn mặt
nghiêm túc, dữ tợn hung ác, tức khắc đã khiến cô bé sợ đến phát khóc.
Tình cờ là Tấn Lê chứng kiến hết cảnh này, cả hai bắt đầu đánh nhau trong hành
lang nhỏ hẹp này.
Hai đứa nhỏ đứng một bên theo dõi trận chiến.
Cuối cùng, Thẩm Loan hỏi cô bé: "Hoan Hoan, những gì chú này vừa nói có
đúng không?"
Cô bé gật đầu: "Ừm, ừm!"
"Giải thích rõ ràng rồi, ra là hiểu lầm thôi."
Tấn Lê: "Xin lỗi."
Sau đó lại cảm ơn Tam tử.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nhẹ nhàng nói, nhưng tên này lại bày ra vẻ
mặt lạnh lùng, lập tức đứng sau lưng Thẩm Loan.
Tấn Lê không quan tâm, vẫy tay với cô bé: "Hoan Hoan, chúng ta đi thôi."
"Hiếm khi gặp được, sao cô không tới chỗ của tôi ở hai ngày?" Thẩm Loan mở
miệng, đưa ra lời mời.
Tấn Lê nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên trước hành động của cô.
Trong ấn tượng của cô ta, Thẩm Loan không phải là người hiếu khách, ngược
lại, cô khá thờ ơ với mọi người và mọi việc.
Nhưng -
"Được, vậy làm phiền cô." Thế nhưng cô ta cũng không từ chối, mà chấp nhận
nó.
Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, sau đó nở nụ cười mở miệng, nắm lấy tay còn
lại của cô bé: "Hoan Hoan, con đến nhà dì làm khách được không?"
"Hả?" Cô bé ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Loan: "Có anh trai nhỏ chơi cùng con nữa."
Nói về "anh trai", cô bé vô thức quay sang nhìn Tán Tán: "Được."
"Con có thể gọi là anh Tán Tán."
"Anh trai!"
"Ừm, xưng hộ này còn thân mật hơn."
Tấn Lê không nhịn được liếc về phía Tán Tán, thật ra từ lâu cô đã phát hiện ra,
đây là bản sao của Quyền Hãn Đình, nhưng cô ta vẫn hỏi -
"Con trai của cô sao?"
Thẩm Loan gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, con trai của tôi."
"Cậu bé rất đẹp trai, cũng rất... giống anh ta."
Ý cười của Thẩm Loan không đổi, nói: "Mọi người đều nói như vậy. Cô ở bên
Nhị gia à?"
Sau một lúc im lặng: "... Không."
Thẩm Loan cười khẽ: "Có vẻ lại là một câu chuyện xưa."
Tán Tán vẫn im lặng trong suốt thời gian đó, chỉ đi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.