Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Một ngày sau khi Tấn Lê dọn đến biệt thự, Tam tử đặt thông tin về cô ta trên
bàn của Thẩm Loan.
"Đây là toàn bộ?" Thẩm Loan chỉ chỉ túi hồ sơ trước mặt.
"Chỉ có ba năm gần đây. Mọi thứ của ba năm trước đều bị xóa sạch. Không thể
điều tra trong thời gian ngắn..."
"Ừm, tôi đã biết."
Tam tử xoay người rời đi, không quên đóng cửa lại.
Thẩm Loan mở túi hồ sơ trước mặt, lấy tài liệu bên trong ra.
Mười lăm phút sau, cô đặt xuống, đứng dậy và đi đến cửa sổ sát đất, trầm ngâm.
Cốc, cốc, cốcTiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Loan: "Ai đó?"
"Là tôi." Giọng của Tấn Lê.
Thẩm Loan liếc nhìn hồ sơ trên bàn làm việc, phản ứng đầu tiên của cô là muốn
cất nó đi, nhưng vừa định làm thì cô lại dừng lại, ngồi trở lại ghế: "Mời vào."
Người phụ nữ xoay nắm cửa bước vào.
Thẩm Loan: "Ngồi đi."
Tấn Lê: "Cảm ơn, tôi hy vọng tôi không làm phiền cô."
"Có chuyện gì không?"
"Mấy ngày nay, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định giải thích tình hình
cho cô, sau khi cô nghe xong, bất kể cô tính làm gì, tôi cũng chấp nhận."
Thẩm Loan nhướng mày.
"Gặp cô ở trung tâm mua sắm quả thực là một sự tình cờ. Tôi hy vọng cô có thể
tin chuyện này."
Thẩm Loan gật đầu: "Tôi tin."
Nếu là cố ý sắp xếp, thì Tam tử cũng bị tính kế, phải biết rằng, càng liên lụy
nhiều người thì càng dễ lộ sơ hở.
Muốn gặp Thẩm Loan, không nhất thiết cần phải thông qua Tam tử, cách ngoằn
ngoèo như vậy cũng có thể, nhưng không cần thiết.
Tấn Lê nhìn cô, bỗng chốc mỉm cười: "Với tính cách của cô, tôi đoán cô sẽ nghi
ngờ mục đích đi vào của tôi."
Thẩm Loan cũng cười: "Có vẻ như cô hiểu rõ về tôi."
"So với việc để cô cho người đi điều tra, không bằng chính miệng tôi nói cho
cô."
"Xin rửa tai lắng nghe."
"Ba năm trước, khi mang thai Hoan Hoan tháng thứ tư, tôi mới phát hiện ra sự
tồn tại của con bé. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã thực hiện một số nhiệm vụ
nguy hiểm, nhưng con bé vẫn không xảy ra chuyện gì, vẫn còn bám rễ trong cơ
thể tôi, lúc đó tôi nghĩ, đây chắc hẳn là món quà của thượng đế."
Đối với một người không có người thân như A Li, đứa trẻ này không chỉ là sinh
mệnh, mà còn là người thân duy nhất trên thế giới của cô ấy.
"Cô có hiểu cảm giác đó không? Giống như vốn dĩ là thế giới tăm tối, nháy mắt
có ánh sáng, dù nó rất yếu ớt cũng có thể khiến cô cảm thấy ấm áp."
Cũng vì lời nói này mà Thẩm Loan nhớ lại ký ức.
Năm đó, Quyền Hãn Đình bỏ cô mà đi, đi một cách dứt khoát, một lời giải thích
cũng không hề để lại.
Bầu trời của Thẩm Loan, sụp đổ.
Thậm chí cô còn không thể đối mặt với đêm đen, cái lạnh xâm nhập vào xương
tủy sẽ nhắc nhở sự thật là cô bị "vứt bỏ".
Niềm tin từng trao gửi vô điều kiện nay lại trở thành một chuyện chê cười.
Tuy nhiên, khi cô đã tuyệt vọng và đang dần rơi vào cảnh suy sút, bác sĩ nói
trong bụng cô có một sinh linh bé nhỏ, phản ứng đầu tiên của cô không phải là
đứa trẻ này có một nửa gen của Quyền Hãn Đình, mà là cuối cùng cô đã có một
người thân thật sự trên cõi đời này.
Không phải là thứ tình yêu viển vông, dễ thay đổi; cũng không phải là thứ tình
cảm dối trá, làm bộ làm tịch của nhà họ Thẩm; mà đó là sinh mệnh có quan hệ
huyết thống trực tiếp với cô.
Đứa bé, trở thành dấu vết của cuộc đời cô trên thế giới này, và cũng là dũng khí
để cô tiếp tục sống.
"Tôi hiểu." Thẩm Loan nói: "Tôi cũng là một người từng trải."
Nụ cười của Tấn Lê vẫn không thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng: "Con
bé rất hiểu chuyện, ở trong bụng tôi cũng không ồn ào, cũng không đá loạn, cho
nên, tôi quyết định giữ con bé lại."
"Vì vậy, cô lựa chọn rời khỏi Tống Cảnh?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.