Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Ngoại trừ anh ấy, sẽ không có người thứ hai có bút tích lớn như vậy.
Cũng sẽ không có người thứ hai, nguyện ý vì Thẩm Loan làm được một bước
này.
Miêu Miêu đi rồi, những tư liệu đó lại còn ở lại.
Nội dung bên trong theo động tác lật từng trang của Thẩm Loan, in rõ ràng
trong tâm trí cô.
Không phải anh ấy hôn mê ba năm sao?
Vì sao còn có thể làm những việc này?
Ánh mắt Thẩm Loan rùng mình, rời khỏi thư phòng, ra biệt thự, đi thẳng tới
cách vách.
"Thẩm... Thẩm Loan?!" Lục Thâm giống như nhìn thấy quỷ.
Từ khi làm hàng xóm, trước nay đều chỉ có Quyền Hãn Đình liếm mặt đi phía
bên cô, còn trước nay không thấy Thẩm Loan chủ động đi tìm tới.
"Quyền Hãn Đình đâu?" Thẩm Loan không nhiều lời vô nghĩa với anh ta.
"Cô tìm lục ca?" Lục Thâm hồ nghi mà nhìn cô một cái, sau đó lại đi nhìn phía
chân trời.
Hay là...
Hôm nay buổi sáng mặt trời mọc phía tây?
Cậu không chú ý tới!
Thẩm Loan thấy anh ta như đi vào cõi thần tiên, đảo mắt, lại nhẫn nại hỏi lại
một lần nữa.
"...Cô tìm Lục ca làm cái gì?" Nhớ tới Thẩm Loan tuyệt tình, mắt tiểu Thất gia
không khỏi lộ ra cảnh giác.
"Là tôi hỏi trước cậu, hay là cậu hỏi trước tôi?"
Lục Thâm bĩu môi: "Cô không nói, tôi cũng không nói."
Thẩm Loan lười vô nghĩa với anh ta, trực tiếp đi vào trong.
"Ai —— cô làm gì? Tôi không đồng ý cho cô đi vào đâu!"
"Quyền Hãn Đình đồng ý là được."
Lục Thâm nghẹn lời.
Đúng rồi, Lục ca không chỉ sẽ đồng ý, còn có thể vui mừng đến nhảy dựng lên.
Chỉ là...
"Anh ấy không ở đây, đồng ý như thế nào?"
Chờ nói xong, Lục Thâm mới phản ứng lại rằng mình vừa buột miệng.
"Không ở đây?" Thẩm Loan nhíu mày: "Đi đâu?"
"Không biết!"
Giây tiếp theo, liền trực tiếp bị đánh gục.
Lục Thâm tốt xấu cũng luyện qua mấy năm · tự cho là thân thủ không tồi: "?"
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Thẩm Loan lướt qua anh ta, trực tiếp vào nhà.
Hồ Chí Bắc từ sô pha phòng khách đứng dậy: "Không mời tự đến, em dâu, sao
em cũng bắt đầu chơi kiểu này rồi?"
"Tam gia chơi qua, tôi cảm thấy rất thú vị, nên muốn thử xem."
Hồ Chí Bắc hừ cười: "Vậy đã thử được gì chưa?"
Sắc mặt Thẩm Loan đột nhiên run sợ: "Người khác đâu?"
"Người khác? Em nói ai?"
"Mọi người đều là người thông minh, không cần phải quanh co, hôm nay tôi
nhất định phải nhìn thấy Quyền Hãn Đình."
"Vậy chỉ sợ em phải thất vọng, lão Lục không ở đây."
Thẩm Loan không nghi ngờ điều này, nếu Quyền Hãn Đình ở đây, cô vốn không
cần xông vào.
"Anh ấy đi đâu rồi?"
"Không thể trả lời."
Hai tròng mắt Thẩm Loan híp lại, vô hình trung phát ra khí thế khiến Hồ Chí
Bắc không khỏi giật mình.
Bây giờ đã là trình độ không còn giống với ba năm trước nữa rồi...
"Không nói cũng chẳng sao, tôi tự có cách tìm được anh ấy. Có điều, động tĩnh
tìm người bên tôi tĩnh không nhỏ, nếu quấy rầy anh ấy làm việc quan trọng..."
Lời còn lại Thẩm Loan chưa nói hết, nhưng cô tin tưởng Hồ Chí Bắc hiểu.
Quả nhiên ——
Người đàn ông trầm mặc: "... Tôi không biết."
"?"
"Tôi thật sự không biết, lúc lão Lục đi chưa nói, nhưng tôi đoán hẳn có liên
quan tới nhà họ Bình."
Ánh mắt Thẩm Loan căng thẳng.
"Anh ấy đi khi nào?"
"Nửa tháng trước."
Cũng chính là một lần gần nhất anh ấy tới biệt thự tìm cô, sau khi cô nói những
lời đó...
Thẩm Loan: "Lăng Vân và Sở Ngộ Giang có đi theo hay không?"
Hồ Chí Bắc: "Cậu ấy dẫn theo Lăng Vân."
So ra mà nói, Lăng Vân chiến đấu tốt hơn Sở Ngộ Giang, Quyền Hãn Đình dẫn
cậu ta đi cũng đồng nghĩa rằng một chuyến này sẽ không yên bình.
"Tôi không biết cậu ấy bị cái gì kích thích ở chỗ cô, không rên một tiếng đã đi
rồi, nhưng mà Thẩm Loan, tôi mong cô hãy thiện lương một chút, đừng tổn
thương cậu ấy nữa! Cô thật sự cho rằng mấy năm nay cậu ấy không quan tâm cô
chút nào sao?! Cô vốn dĩ cái gì cũng không biết..."
Hồ Chí Bắc cắn răng, giọng điệu ẩn nhẫn.
Thẩm Loan đột nhiên nâng mắt: "Có phải anh biết cái gì hay không?"
"Quan trọng sao?" Người đàn ông cong môi, mang theo sự lạnh lẽo và châm
chọc: "Dù sao cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy."
Thẩm Loan nghẹn lời.
Có điều cũng càng thêm tin tưởng Hồ Chí Bắc biết được một ít trong chuyện
này.
Cô ném tài liệu trong tay đến trước ngực ông ta, Hồ Chí Bắc theo bản năng giơ
tay bắt được.
"Đây là cái gì?" Ông ta tiện tay mở ra một tờ, không hiểu.
Thẩm Loan không vội, cho ông ta đầy đủ thời gian.
Rất nhanh sau đó, sắc mặt Hồ Chí Bắc liền thay đổi, Thẩm Loan biết ông ta đã
nhìn ra chút tên tuổi.
"Những thứ này có phải bút tích của anh ấy hay không?"
Trả tập tài liệu cho cô, Hồ Chí Bắc quay đầu đi: "Tôi không biết, chờ lão Lục
trở về, cô tự hỏi cậu ấy ấy đi."
"Ồ... Xem ra là sự thật."
"Cô!" Hồ Chí Bắc trừng mắt, mở miệng cũng không được, câm miệng cũng
không được, chỉ sợ Thẩm Loan từ hành vi cử chỉ, thần thái biểu cảm của ông ta
lại nhận ra được gì đó.
Đề phòng cướp ông ta cũng chưa cẩn thận như vậy.
Chỉ tiếc, cái gì nên nhận ra hay không nên nhận ra gì thì trong lòng Thẩm Loan
đều đã biết rõ ràng.
Vậy còn thừa một nghi vấn cuối cùng...
"Phần lớn thời gian ba năm này anh ấy bị hôn mê, vậy những thứ này..." Cô
nhìn lướt qua tập văn kiện trên tay: "Làm sao mà làm được?"
"Ồ, hóa ra cô cũng biết cậu ấy hôn mê." Trong mắt Hồ Chí Bắc khó nén chê
cười.
Vẻ mặt Thẩm Loan lạnh lùng.
Giữa cô và Quyền Hãn Đình như thế nào, còn không tới lượt một người ngoài
tới khoa tay múa chân.
"Anh không nói, tôi cũng có thể điều tra được, vấn đề chỉ là sớm muộn mà
thôi." Nói xong, xoay người liền đi.
Hồ Chí Bắc nhìn bóng dáng của cô, lạnh lùng mở miệng: "Trước khi lão Lục
hôn mê, cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết tất cả, dù cho... cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại,
cũng có thể bảo vệ cô một đời an toàn, xuôi gió xuôi nước."
Đúng vậy, kế hoạch của Quyền Hãn Đình xa xa không ngừng ở ba năm này, mà
là cả đời!
Cho dù anh ấy không còn nữa, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp
đến trên đầu Thẩm Loan.
"Cô cho rằng, cậu ấy chỉ để lại cho cô có một tập đoàn Huy Đằng và những bất
động sản đó thôi sao? Thẩm Loan, cô sai rồi – hoàn toàn sai!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.