Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thân thể người phụ nữ cứng đờ, bước chân cũng không dừng lại.
Thật ra căn bản không cần điều tra thì sự thật cũng đủ rõ ràng, chỉ là xem cô có
tin hay là không tin.
Bạn đêm.
Lệ Hiểu Đàm trở về từ Mật Đường, khuôn mặt trang điểm đậm, người đầy mùi
rượu, đang chuẩn bị về phòng, lại phát hiện đèn trong phòng làm việc còn sáng.
Giữa mày cô căng thẳng, bèn đi về hướng đó.
Cốc cốc cốc——
Mặc dù cố ý gõ nhẹ, nhưng trong sự yên tĩnh của ban đêm, tiếng đập cửa vẫn
vang lên có hơi đột ngột.
"... Ai?" Sau một lúc lâu, âm thanh của Thẩm Loan từ bên trong truyền tới, lộ ra
một tia khàn khàn.
Lệ Hiểu Đàm: "Là dì."
Dừng một chút, lại hỏi: "Có thể vào không?"
"Vào đi."
Cô ấy đẩy cửa đi vào, ánh đèn sáng ngời khiến mỗi góc phòng làm việc đều
nhìn thấy rõ cả sự tồn tại của những hạt bụi nhỏ.
"Có việc gì sao?" Thẩm Loan ngồi ở sau bàn làm việc thật lớn, chậm rãi nâng
mắt.
"Đã trễ thế này, vẫn chưa ngủ?"
"Đang suy nghĩ chút việc."
Lệ Hiểu Đàm: "Nghĩ thông suốt chưa?"
"...Vẫn chưa."
"Vấn đề công việc, hay là vấn đề tình cảm?"
Thẩm Loan trầm mặc.
Lệ Hiểu Đàm đã hiểu: "Hẳn là liên quan tới Quyền Lục gia đi? Trong khoảng
thời gian này cũng chưa thấy cậu ấy lại đây."
Vẫn không nói gì.
Lệ Hiểu Đàm không nhận được lời đáp lại, nhưng cũng không cản trở cô ấy tiếp
tục: "Lại nói tới Bạch Trạch ban đầu do cậu ấy huấn luyện, nhân tiện dạy Tán
Tán một chút, hiện tại cậu ấy không tới, Tán Tán chỉ có thể tự mình làm bậy."
"Làm bậy?"
"Còn không phải sao? Ngày hôm qua chỉ huy Bạch Trạch leo cây, thiếu chút
nữa phá tung toàn bộ hoa viên, lúc ông bác làm vườn tới nhìn hoa rơi tàn hồng
đầy đất, đau lòng đến mức kêu to. Hôm trước một hai phải bắt dì đi mua gà
sống cho nó, sau khi khoa tay múa chân tôi mới hiểu rõ nó muốn cho Bạch
Trạch đi săn, còn có hôm kia..."
Thẩm Loan càng nghe, khóe miệng càng nhịn không được cong lên.
"Cháu xem, Tán Tán rất thông minh đúng hay không?"
"Ừ." Tròng mắt Thẩm Loan ngày càng mở rộng, huống chi, chỉ số thông minh
của Tán Tán đúng là thật sự cao hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Lệ Hiểu Đàm giữ nguyên vẻ mặt, vẫn mỉm cười: "Đã di truyền sự đa mưu túc
trí của cháu, lại di truyền sự dũng cảm của Lục gia."
Nụ cười của Thẩm Loan cứng lại: "Đã khuya rồi, dì mau đi nghỉ ngơi đi."
"Hôm nay dì ở trong quán bar còn gặp một việc rất thú vị, muốn nghe không?"
Không đợi Thẩm Loan trả lời, cô ấy đã tự mình nói tiếp: "Một cô gái nhỏ ăn
mặc quyến rũ đi vào trong quán, nhìn cách trang điểm thành thục của cô ấy, ai
cũng không cản, kết quả căn bản không đủ 18 tuổi. Mới đầu chúng tôi căn bản
không biết, về sau bạn trai nhỏ của cô nàng đi tìm tới chủ động giải thích tình
huống thì chúng tôi mới biết được, lập tức khuyên cô bé đi ra ngoài, đây không
phải nơi trẻ vị thành niên nên tới."
"Kết quả cô gái này tính tình ương ngạnh, nhất định không đi, càng đối xử quá
đáng với bạn trai nhỏ, còn chưa kể tới tát, ném đồ, ngôn ngữ vũ nhục, tóm lại
thật sự nóng tính!"
"Bạn trai nhỏ của cô nàng cũng rất thú vị, bị người đối xử như vậy còn có thể ở
bên cạnh, có thể nói không đánh trả cũng không mắng không cãi lại. Sau lại biết
rõ ràng tình huống, chính là bởi vì một ly trà sữa, nữ sinh muốn uống lạnh, nam
sinh cố ý mua ly nóng, nữ sinh nói cậu ham muốn khống chế mạnh không hiểu
tôn trọng người khác, nam sinh sẽ nhỏ giọng nói câu tính tình cô nàng hư, kết
quả đã biến chuyện thành như vậy."
Thẩm Loan bật cười lắc đầu.
"Có phải cảm thấy rất ấu trĩ hay không? Chỉ bởi vì một ly trà sữa mà hai người
đã gây chuyện đến mức đó. Nam sinh vẫn luôn muốn giải thích, nữ sinh càng
không muốn nghe, từ chối hiểu. Cô ấy cảm thấy như vậy mới là trừng phạt đối
với bạn trai, mới có thể khiến cậu ấy nhớ kĩ, về sau không phạm lại."
"Nhưng mà trên thực tế, nam sinh cố ý mua trà sữa nóng cho nữ sinh là bởi vì
thời gian hành kinh của nữ sinh sắp tới, cô ấy thường xuyên đau đến chết đi
sống lại, bác sĩ cũng bảo cô ấy ngày thường ít tham lạnh, cô ấy không nhớ kỹ,
bạn trai nhỏ lại ghi tạc trong lòng."
"Về sau, hai người giải thích rõ ràng, làm hòa, ôm nhau, nữ sinh nhỏ giọng mà
nói câu thực xin lỗi. Có điều, hiện trường lúc ấy rất ồn ào, có lẽ bạn trai nhỏ của
cô ấy căn bản không nghe được. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới
việc nam sinh bao dung cô ấy, yêu cô ấy, đối xử tốt với cô ấy vô điều kiện."
Mắt Thẩm Loan tỏ vẻ ngơ ngẩn, đột nhiên cười rộ lên: "Tình cảm của thiếu nam
thiếu nữ, có đôi khi lại là đơn giản như vậy."
"Thật ra, tất cả tình cảm đều không phức tạp, chỉ là băn khoăn quá nhiều, thứ
không bỏ xuống được cũng quá nhiều mới có thể bị xem là phức tạp đến vậy."
"Rốt cuộc dì muốn nói cái gì?" Thẩm Loan nhíu mày.
Lệ Hiểu Đàm nhìn cô, gằn từng chữ một: "Giữa cháu và Lục gia, giữa Lục gia
và Tán Tán, có thể rất phức tạp, cũng có thể rất đơn giản. Chúng ta cho rằng đôi
thiếu nam thiếu nữ kia ấu trĩ, giữa cháu và cậu ấy không phải cũng vậy sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.