Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan đi xuống phòng khám, nhìn vào phòng bệnh vô khuẩn, Lục Thâm
đang ngồi trên chiếc ghế lúc trước cô ngồi, thật sự nghe lời không chớp mắt
trông Quyền Hãn Đình, không phân tâm làm việc riêng.
Mắt cô lộ vẻ vừa lòng, chuyển bước chân, đi sang phòng bên cạnh.
Lúc này, các bác sĩ còn đang thảo luận bệnh tình của Quyền Hãn Đình. Họ đều
là những người đi đầu trong lĩnh vực y học lâm sàng, phải dùng số tiền rất lớn
mới về được, bình thường lúc rảnh rỗi đều dùng để nghiên cứu luận văn, bây
giờ vất vả lắm mới có tác dụng, tất nhiên phải dốc hết sức.
"... Cô Thẩm."
Thẩm Loan cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa đồ vật qua: "Đây là phương
thuốc trung y của một thầy thuốc vẫn luôn giúp Quyền Hãn Đình điều trị cơ thể
và thuốc được chế ra dựa theo phương thuốc đó, mọi người cầm đi nghiên cứu
xem có giúp được gì cho tình trạng cơ thể hiện giờ của Quyền Hãn Đình
không."
Trong đó một người lập tức tiếp nhận.
Thẩm Loan cắn răng: "Nhớ kỹ, phải nhanh chóng, thời gian không đợi người."
"Vâng!"
Thẩm Loan nói khi nào đói bụng sẽ chủ động ăn cơm không phải nói chơi, cô
thật sự đi ăn cơm.
Hồ Chí Bắc dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, còn xen lẫn cả tia nghi ngờ và khó
hiểu.
Đây thật sự là kiểu người gì? Ông ta không nhịn được nghĩ.
Từ lúc lão lục xảy ra chuyện đến giờ, Thẩm Loan chưa hề rơi một giọt nước
mắt, thậm chí một chút biểu cảm đau khổ cũng không có.
Bình thường thì sắp xếp mọi chuyện, nói chuyện với mọi người, bây giờ vẫn có
thể ngồi ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu nói cô không đau lòng cũng không đúng, Hồ Chí Bắc có thể cảm
nhận được ánh mắt nặng nề và chua xót khi cô nhìn Quyền Hãn Đình, bấp bênh
giữa điên và cuồng, bình tĩnh khiến người khác sởn da gà.
Hồ Chí Bắc thật sự nhìn không hiểu.
Đúng lúc này, Sở Ngộ Giang từ ngoài tiến vào, cả người bám đầy sương và bụi
đất...
Thẩm Loan đón đầu.
Sở Ngộ Giang cho cô một ánh mắt an tâm: "... Đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Ừm. Dự định bao giờ thu lưới?"
"Hai ngày sắp tới."
"Được, anh ăn cơm đi, tôi xuống dưới đây."
Sở Ngộ Giang nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, Hồ Chí Bắc cầm chén đũa đưa
cho anh ta, hỏi: "Uống rượu không?"
Rượu thuốc của ông Trâu, uống ít không say lại còn có thể giúp tỉnh táo đầu óc.
"Không cần."
...
Tầng ngầm.
Lục Thâm đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính, quay đầu lại thấy
Thẩm Loan đang đứng bên ngoài, làm một động tác tay với anh ta.
Lục Thâm: "?"
Cô lại làm lần nữa.
Sau một lúc lâu, tiểu thất gia mới hiểu Thẩm Loan đang gọi anh ta ra ngoài.
Sau khi đi ra, Lục Thâm tháo khẩu trang xuống đứng trước mặt cô: "Cô cứ
ngoắc ngoắc ngón tay như tôi vừa rồi là được, múa may loạn xạ, phức tạp, nửa
ngày không hiểu gì hết."
Thẩm Loan: "..." Không, tôi không lẳng lơ như anh.
"Ăn xong rồi?"
"Ừm. Tôi đi thay đồ vô khuẩn."
"Ấy, đợi đã..."
Thẩm Loan quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh: "Còn có việc?"
Lục Thâm xấu hổ: "Cô... Cô có muốn đi nghỉ chút không? Chỗ này có tôi theo
dõi rồi."
"Không cần, tạm thời chưa mệt."
Lục Thâm tưởng cô đang cậy mạnh, còn muốn nói tiếp, giây tiếp theo —
"Nếu tôi mệt, muốn nghỉ ngơi, sẽ gọi anh."
"... Ồ." Bị sắp xếp rất rõ ràng.
Thẩm Loan thay đồ vô khuẩn, đi vào rồi Lục Thâm mới rời đi.
Chút nữa còn phải tới thay ca, anh ta phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Trăng lên giữa trời, đêm càng khuya.
Nhưng đối với tầng ngầm luôn luôn sáng đèn mà nói, không cảm nhận được bất
cứ sự thay đổi gì, bởi vì ánh sáng vẫn là góc độ đó, sầu thảm cũng vẫn sầu thảm
như thế.
Hình sóng nhấp nhô trên màn hình máy móc chứng tỏ người đàn ông vẫn có
dấu hiệu sống ổn định.
"Sao phải thế chứ?" Trong căn phòng yên tĩnh, Thẩm Loan nhẹ nhàng mở
miệng.
"Anh muốn tìm manh mối của nhà họ Bình thì phái người đi tìm, sao lại tự
mình đi chứ? Là bởi vì áy náy, muốn đền bù; hay vì trốn em, mắt không thấy
tâm không phiền? Hay là, cả hai nguyên nhân?"
"Bây giờ thoải mái rồi chứ? Hôn mê bất tỉnh, ăn bữa nay lo bữa mai."
"Nếu anh muốn em không đành lòng, muốn thấy em đau lòng, vậy thì anh làm
được rồi. Có muốn em khen anh một câu anh giỏi quá sao?"
"Em giày xéo tình cảm của anh, anh liền dẫm đạp trái tim em, xé tới xé lui, vui
lắm sao?"
Thẩm Loan nhìn anh, hàng mi rung động dưới ánh đèn trần, tạo bóng râm nhỏ.
"Quyền Hãn Đình, chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ cho anh cơ hội giáp mặt giải
thích. Chính miệng nói cho em biết năm đó vì sao anh lại không từ mà biệt, vì
sao chẳng quan tâm gì đến em, lại vì sao... còn quay về."
Rạng sáng bốn giờ, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động.
Rất nhanh, một bác sĩ đã thay đồ vô khuẩn rồi đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Loan đứng dậy: "Nghiên cứu ra cái gì sao?"
"Chúng ta lấy máu của lục gia và các thành phần chủ yếu của phương thuốc để
làm thí nghiệm, phát hiện thật sự có hiệu quả. Nếu sử dụng thuốc thành phẩm,
hiệu quả sẽ càng tốt hơn."
Thẩm Loan đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, cô không đoán sai.
"Vậy dùng thuốc đi."
"Vâng."
Rạng sáng 6 giờ, trải qua 2 tiếng quan sát, các chỉ số cơ thể của Quyền Hãn
Đình có xu hướng bình thường trở lại.
"Thành công rồi!"
Thẩm Loan: "Có thể duy trì bao lâu?"
"Ba đến năm ngày chắc không thành vấn đề."
"Mọi người vất vả rồi."
"Chuyện nên làm..."
Để bác sĩ lại trông coi, cô lên kêu Lục Thâm.
"Tỉnh lại đi..."
"Đừng làm ồn..." Hất tay Thẩm Loan ra, thay đổi tư thế ngủ tiếp.
Người sau im lặng, xoay người rời đi.
Đột nhiên, người nào đó ngủ như chết như cá chép lộn mình bật dậy, căng mí
mắt: "Cô gọi tôi?!"
Thẩm Loan dừng bước, nhưng không quay đầu: "Tỉnh rồi thì xuống dưới thay
tôi."
Lục Thâm: "..." Thật sự không khách sáo mà.
Có anh ta trông coi, Thẩm Loan vào phòng nghỉ cho khách ở trên lầu.
Rõ ràng đã mệt rã rời, nhưng lại không thể ngủ được.
Trợn tròn mắt nhìn trần nhà hai mươi phút, Thẩm Loan mới cưỡng ép bản thân
nhắm mắt lại.
Không phải muốn nghỉ ngơi, mà cần phải nghỉ ngơi!
Giữa trưa, 12 giờ, mặc cho tấm rèm đã che kín không cho ánh nắng lọt vào,
trong phòng lại yên tĩnh không nghe thấy tạp âm, cô cũng vẫn tỉnh.
Rửa mặt xuống lầu, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đã chờ ở phòng khách.
"Vì sao không gọi tôi dậy?" Thẩm Loan lành lạnh.
Lăng Vân không nói lời nào.
Chỉ có Sở Ngộ Giang nhảy ra giải thích: "Không phải tin tức gì quan trọng."
Sắc mặt người phụ nữ dịu lại, bước xuống hai bậc thang cuối cùng: "Nói đi."
"Dòng chính nhà họ Bình biết được tin có người bị chúng ta bắt được rồi tra tấn
nên đã bắt đầu hành động, tuy ẩn nấp rất kỹ, cũng vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn
bị người của chúng ta phát hiện ra. Bây giờ, chia thành mấy đường đến Kinh
Bình rồi."
"Mấy đường?" Thẩm Loan lặp lại một lần, như suy tư gì đó: "Xem ra, người
nhà họ Bình mà Quyền Hãn Đình bắt được không phải con tôm con tép."
Ngước lại, có khi địa vị của người đó không tầm thường chút nào.
Điều này có nghĩa anh đã tiếp xúc cới người biết được bí mật của dòng chính
nhà họ Bình.
Cho nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy.
"Mặc kệ mấy đường, tới cũng đã tới rồi, giữ lại làm khách, đúng lúc phòng
thẩm vấn không có ai, thêm vài người cũng vui."
Thần sắc Sở Ngộ Giang chùng xuống: "Lúc thu lưới, tôi và Lăng Vân sẽ tự
mình ra mặt, phải túm được tất cả bằng được!"
"Phải sống." Nhẹ nhàng bâng quơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.