Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Dặn dò xong.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân rời đi, Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng gọi Lăng
Vân lại.
Lăng Vân hơi ngốc, chậm nửa nhịp mới có phản ứng: "Có, có việc?"
"Tay cậu như thế, đừng cậy mạnh, nhớ thay thuốc." Nói xong, xoay người lên
lầu.
Vì để ngừa bất chắc, dựa theo sự bố trí của Sở Ngộ Giang, cô còn muốn sắp xếp
người của mình để phòng vệ, coi như tăng thêm sự an toàn.
"... Ồ." Lăng Vân lúng ta lúng túng.
Sở Ngộ Giang nhếch miệng: "Người cũng đi rồi, cậu ồ cho ai nghe?"
"... Ồ."
"..."
"Cô ấy, đang quan tâm tôi sao?"
Sở Ngộ Giang nhìn cánh tay đang bị treo lên của cậu ta: "Cậu nghĩ sao?"
"Hơi giống."
"Thế là đúng rồi."
Lăng Vân im lặng: "... Ồ."
Sở Ngộ Giang: "..."
Quyền Hãn Đình hôn mê ngày thứ ba ông Trâu mới vội tới, phong trần mệt mỏi,
sau khi đến cũng không hề nghỉ ngơi chút nào, tắm rửa, thay bộ quần áo sạch
rồi đi thẳng xuống tầng ngầm.
Ba năm, chợt thấy cố nhân, Thẩm Loan sững sờ tại chỗ.
"Ông Trâu..."
"Cô bé, cháu yên tâm, có ông ở đây, sẽ không có việc gì."
Từ lúc Quyền Hãn Đình hôn mê đến giờ, lần đầu tiên Thẩm Loan cảm thấy mũi
cay xè.
Nhưng rồi lại nhịn xuống.
Ông Trâu: "Cháu ra ngoài đi, nơi này giao lại cho ông."
"Vâng."
Nửa tiếng sau, ông Trâu mang theo hòm thuốc đi ra.
Các bác sĩ đã chờ sẵn bên ngoài, nghe ông ấy dặn dò.
"Trước tiên mọi người đưa lục gia ra khỏi phòng vô trùng khuẩn, giữ nhiệt độ
phòng ở mức ổn định 25 độ C, chuẩn bị một cái nồi sắt, càng lớn càng tốt. Bây
giờ tôi đi kê đơn, bốc thuốc, nửa tiếng sau sẽ về. Trong lúc đó nếu các chỉ số có
thể của lục gia sinh dao động thì cứ chiếu theo cách mà nọi người vẫn làm, đút
thuốc cho cậu ấy..."
Sau khi nhận được sắp xếp, mọi người như tìm được người thủ lĩnh, thực hiện
đâu vào đấy.
Nửa tiếng sau, Trâu Liêm khiêng một bao tải về.
Thẩm Loan đỡ nó xuống từ trên vai ông ấy xuống, không nặng lắm, nhưng hơi
cồng kềnh.
Mùi thuốc đông y ập vào mặt.
Trâu Liêm: "Chuẩn bị nồi sắt xong chưa?"
"Đã bắc lên rồi. Chuẩn bị dùng để sắc thuốc?"
"Ừm."
Thẩm Loan: "Không phải dùng vại cát sẽ tốt hơn sao?"
"Sao, cháu tìm được vại cát to như vậy?" Ông ấy chỉ thuận miệng hỏi bừa.
Ai ngờ —
"Vâng."
Trâu Liêm hơi kinh ngạc, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Thẩm Loan, không
khỏi thở dài: "Sắc để ngâm mình, không phải để uống, cho nên nồi sắt là được
rồi."
Trong lúc sắc thuốc, mùi thuốc bắc nồng đậm ngập cả tầng ngầm.
Hai chiếc quạt hút mùi bật hết lên để thông gió, căn phòng vẫn được khống chế
nghiêm ngặt, 25 độ.
May mắn trong quá trình đó Quyền Hãn Đình không xuất hiện tình trạng tiêu
cực nào.
Khoảng hai tiếng sau, Trâu Liêm cúi sát ngửi thử, lại dùng ngón tay khoáy
khoáy mấy cái rồi cho lên lưỡi, nhấm nhấm hai giây: "Được rồi! Tắt lửa cho nồi
xuống thôi!"
Cuối cùng, cả một nồi to thuốc to được mang xuống suối nước nóng.
Ban đầu để đảm bảo an toàn, ông Trâu còn kiểm tra chất lượng nước, sau khi
xác nhận thuốc đã phát huy tác dụng mới quay đầu chỉ huy Thẩm Loan: "Cháu
làm đi."
"?"
"Cởi quần áo của lục gia ra! Nhớ kỹ, không để lại bất cứ thứ gì."
"..."
Sở Ngộ Giang đang muốn bảo để anh ta làm, lại thấy Thẩm Loan đã đi về phía
Quyền Hãn Đình rồi, động tác nhanh nhẹn cởi áo...
Sau đó là quần...
Trâu Liêm: "Thất thần làm gì? Cô ấy khiêng được gia của anh hả?"
Sở Ngộ Giang phản ứng lại, lập tức tiến lên, tay chân nhẹ nhàng khiêng Quyền
Hãn Đình lên, động tác cẩn thận nhẹ nhàng đặt xuống suối nước nóng.
Cuối cùng đổ nồi thuốc xuống suối.
Chương 1100: Muốn đánh thôi, bức cung thành công
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Thẩm Loan và Sở Ngộ Giang vẫn rất tính bình tĩnh.
"... Anh ta biết cũng không nhiều." Người đàn ông tiếc nuối.
"Không vội" Thẩm Loan còn thản nhiên hơn anh ta nhiều: "Bây giờ mới là
người đầu tiên."
"Trước mắt xem ra, nhà họ Bình phái tới chỉ là tôm tép, tin tức moi được cũng
không có giá trị. Tôi sợ những người sau cũng giống thế, không hỏi được gì."
"Người sau là cá lớn hay cá nhỏ, chúng ta không biết, cũng không cần phải
đoán, chờ bắt được rồi, tất nhiên sẽ biết kết quả. Còn, hỏi được gì có ích hay
không, đối với tình cảnh hiện tại của chúng ta mà nói, bất cứ tin tức gì cũng có
ích, chỉ là lớn hay nhỏ thôi."
Suy cho cùng, nhà họ Bình mai danh ẩn tích đã nhiều năm, đại đa số người chưa
từng biết đến gia tộc này, mấy người Thẩm Loan ít nhất còn biết mặt, đã là rất
tốt rồi.
"Người này phun ra một chút, người kia nhổ một ít, tập hợp lại cũng không ít."
Sở Ngộ Giang gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Ừm, đi thôi, nhanh chóng thu lưới thôi, miễn cho đêm dài lắm mộng."
...
Nửa đêm, Thẩm Loan bừng tỉnh.
Đột nhiên ngồi dậy, cả người toàn mồ hôi nhớ lại cảnh tượng trong mộng, lại
phát hiện chớp mắt đã quên hết.
Không thể ngủ được nữa tâm đi vào giấc ngủ, cô mặc quần áo rồi đi xuống suối
nước nóng.
Ánh trăng sáng ngời, bóng đêm thê lương.
Lục Thâm đang ngồi cạnh suối nước nóng cố không cho mí mắt dính vào nhau,
ép bản thân không được buồn ngủ nữa.
Gió lạnh từng cơn, nhưng ngồi gần suối nước nóng nên cũng không cảm thấy
lạnh.
Nhưng không có người nói chuyện, không có trò gì làm cho đỡ buồn, hơi cô
đơn.
Nghĩ nghĩ, vẫn nên ngồi xổm xuống hít đất vẫn hơn.
Năm đó anh ta ở sơn trang Đông Li bị Quyền Hãn Đình nhìn chằm chằm, gắng
hết sức cũng chỉ làm được mấy chục cái, lúc bị phạt hai trăm, toàn làm nhuếnh
nhoáng qua loa, mông chổng lên thật cao...
Bây giờ, anh ta đã có thể làm một lèo trăm cái mà không thấy mệt.
"Động tác rất chuẩn." Đột nhiên, có tiếng phụ nữ vang lên.
Lục Thâm giật mình, trực tiếp nằm sấp xuống đất.
"Đáng tiếc, còn chưa vững."
"... Sao cô lại tới đây?!" Anh ta nhanh chóng bò dậy, thấy sắc mặt Thẩm Loan
không tốt lắm.
"Xuống đây xem thế nào." Nhẹ nhàng bâng quơ.
Nói xong, lướt qua anh ta, đi đến cạnh suối nước nóng.
Đầu tiên kiểm tra dáng ngồi của Quyền Hãn Đình, rồi lại xem nhịp mạch đập ở
cổ, tất cả đều bình thường.
"Yên tâm đi, tôi trông rất cẩn thận, lục ca không có vấn đề gì."
"Ừm." Thẩm Loan rút tay.
"Không... Không phải bảo cô đi nghỉ sao? Bây giờ mới ba giờ sáng, cô..."
"Ngủ rồi nhưng lại tỉnh."
"... Ồ." Lục Thâm đột nhiên nhớ tới cái gì: "Cô vừa rồi nói tôi... không vững?"
Thẩm Loan giương mắt nhìn anh ta, không phủ nhận: "Có vấn đề gì sao?"
"Không phải... Sao tôi lại không vững? Cô đã không nhìn rõ, nói bừa cái gì
không biết?"
"Thấy rồi."
"Hả?"
Thẩm Loan: "Lúc anh bò trên đất tôi thấy rồi."
"..." Fuck!
"Anh đi nghỉ đi, để tôi trông cho."
"Nhưng tam ca rõ ràng bảo tôi..."
Thẩm Loan cắt lời: "Ban ngày tôi bận việc, anh lại đến."
"... Được." Lục Thâm nhìn Quyền Hãn Đình còn đang hôn mê rồi xoay người
rời đi.
Thẩm Loan lấy một chiếc ly sạch bên cạnh rót nước ấm, sau đó dùng tăm bông
chấm chấm môi cho Quyền Hãn Đình.
Sau đó lại lấy khăn mặt nhúng nước ấm, vắt khô lau mặt cho anh.
Làm xong mọi chuyện, cô mới ngồi xuống bờ suối.
Đêm lặng không tiếng động, kéo suy nghĩ xa vô tận.
Thẩm Loan nhớ lại ba năm trước, những ngày hai người bên nhau.
Từ lúc sinh ra Tán Tán, cô không bao giờ nhớ về quá khứ nữa, đây là lần đầu
tiên.
Cô cứ nghĩ cô đã quên được, nhưng chạm vào công tắc những hình ảnh đó vẫn
hiện lên rõ ràng và sống động như vậy.
Từng chuyện, từng chuyện.
"Ha..."
Hóa ra, cô không quên được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.